Truyện ngắn
Sandwich và mứt phúc bồn tử

ĐINH NGỌC TÂM

Mỗi sáng, với khuôn mặt còn ngái ngủ, nàng thường hỏi tôi thích ăn gì: bún, mì, phở hay hủ tíu. Nếu tôi nói gì cũng được, nàng sẽ bực dọc bảo rằng tôi ba phải, ngay cả thứ đơn giản nhất như bữa sáng cũng không tự đưa ra được lựa chọn.

Duyên nghiệp với nghề

HOÀI NAM  

Ý niệm về nghề giáo trong tuổi thơ của tôi thật mơ hồ!

Chiếc cù lao

NGUYỄN ĐỨC SƠN

Nắm chặt cái thư mỏng trong tay, Lan biết chắc chắn cái việc nàng lo từ hai ngày nay đã bất thành một cách thảm hại. Lan muốn cắn lưỡi tự vận.

Giấc mơ lơ lửng

LÊ THỊ KIM SƠN  

Đấy là vụ kiện đầu tiên của những người bán những giấc mơ. Bỗng dưng thấy giấc mơ của mình được viết lại.

Nơi sâu thẳm trái tim

NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO    

Khi biết nhớ là khi trái tim tôi đã đong đầy cảm xúc. Cảm xúc được sống với chính mình bằng những niềm vui bé nhỏ nhất.

Ô Lâu và Hoàng Hạc

HẠO NGUYÊN   

“Đành để hồn theo nước trôi không màu”
                              - Lời nhạc Phạm Duy 

T

ĐINH PHƯƠNG  
         Tặng Bình   

T ghé qua tôi vài phút rồi vội vã đi ngay… 

Con mèo đen

NGUYỄN VĂN UÔNG     

Tôi dạo một vòng quanh hồ. Ngang con hẻm xóm cũ, tôi ghé vào thăm. Một năm trước đây, đó là một xóm nghèo thành phố với hơn trăm hộ dân.

Góa phụ Paris

HÀ KHÁNH LINH

- Thưa bà Thomas Hardine, bà bảo đây là lần đầu tiên bà trở lại thăm Huế?
- Vâng... nhưng Huế đã ở trong tâm thức tôi, có thể nói Huế là một phần máu thịt của đời tôi.

Con gà cái chai và hạt bắp

NGUYỄN QUANG HÀ

A Lưới - hai tiếng đó đối với mỗi người lính Trị Thiên chúng tôi là tiếng gọi trở về. Trong cái rộng lớn chung thì A Lưới là bản lề, là cái nôi cách mạng của Thừa Thiên - Huế. Song với mỗi đời lính lại có một kỷ niệm của riêng mình, không thể bao giờ quên được.

Chuyện không có tên gọi

TRẦN LÊ TUẤN

Tôi tỉnh dậy lúc hai giờ sáng.
Hình như có cái gì đang đập liên hồi vào đầu. Đau lắm. Đau đến không mở mắt ra được.

Gió rừng

ĐỨC BAN

1.
Năm ấy ông Giám đốc Sở quyết định cử tôi lên rừng Vụ Quang tìm kiếm di vật liên quan đến bản chiếu Cần Vương của vua Hàm Nghi.

Kẻ ăn mày

NGUYỄN LỘC THÁI HÒA

Người thợ sửa xe đạp chậm rãi để tờ báo đang đọc qua một bên, ngước nhìn khi tôi dừng xe bước xuống.

Trên sân ga mù sương

HỒ ĐĂNG THANH NGỌC

Hôm ấy là một hôm trời đặc biệt mù sương, khói sương như những tảng bông tan loãng và ẩm ướt, rây rây bụi trong không gian.

Ngàn năm mây trắng

NGUYỄN THỊ DUYÊN SANH  

Trời vừa nhập nhoạng tối thì nhiều dãy bóng đèn phía ruộng cúc đã đồng loạt sáng bừng lên. Trông chúng tươi vui như những đốm pháo hoa bung nở trăm ngàn tia lửa màu rực rỡ trong sương chiều.

Thời gian không ở phía trước

MẪU ĐƠN   

1.
Điệp vàng kìa anh. Tôi đã nói điều này mỗi khi đi qua con đường ấy. Đó là điệp sao. Tôi cứ tưởng chỉ với mùa hè thôi.

Vị thần trên nóc nhà rông

ĐỖ TIẾN THỤY    

Nàng là Y Than, mang cái đẹp ban sơ của bông hoa hoang dại. Bông hoa ấy đến hồi hé cánh tỏa hương thì bướm rừng dập dìu vây bủa.

Mầm xanh trong kẽ đá

NGUYỄN LUÂN    

Trời mưa như thác đổ, từng dòng nước đỏ ngầu tràn từ trên vàn núi dội ào ào xuống đường lớn. Thén xắn quần lên quá gối, cứ nhằm lối cũ trong trí nhớ mà sục chân bước đi.

Nguyện ước xanh ngời

NHỤY NGUYÊN       

Giá anh bay qua được bên đó…”. Miên đọc dòng tin của anh rồi tắt máy. Miên cứ ngồi như vậy nhìn mặt trời xuống dần và quầng mây rực lên ở nóc ngôi chùa.

Vết trở về trong mưa

CÁT LÂM      

Tôi mười ba năm 196X. Tôi sinh ra đã không gần thành phố rất may có chuyến tàu muộn vắt ngang. Chuyến tàu muộn không bao giờ đỗ lại. Xe máy về làng phải vượt dốc khó khăn. 

Trang 10/44
1 ...8 9 1011 12 ...44