Truyện ngắn
Hồng hoang biển

LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG
                      Truyện ngắn

Tôi rất thương Mẹ mỗi lần nhìn thấy khối cơ thể ấy vỡ vụn ra, nát tan từng mảnh trong ngôi miếu cũ.

Thân phận cô giáo Hường

XUÂN ĐÀI

Sáng nay, ông Phúc tiếp chuyện cô gái điếm. Anh trung sĩ dẫn cô gái vào phòng Ban chỉ huy.

Sự mầu nhiệm

NGUYỄN ĐẠI GIANG

Tôi nhận được thư điện tử từ Hà Nội: Anh về ngay, mẹ sắp mất. Sửng sốt, thẫn thờ, bàng hoàng vì cách đây một tháng, bà cụ còn khỏe lắm. Hơn nữa còn hai ngày nữa là tết.

Ngôi nhà mồ vắng chủ

HỒ TRUNG LIÊN

Vẫn còn đêm. Tôi choàng dậy bật điện. Ánh sáng lao ra hòa vào lớp trăng mỏng tràn xuống từ ngọn núi phía trước.

Chị Hoài

TRẦN THÚC HÀ

Khi về đến mảnh đất quê hương, điều trước tiên là tôi đi tìm chị. Chị Hoài của tôi! Chao ôi, cả chục năm ở nước ngoài, học hành công tác không phút giây nào tôi không nghĩ đến chị.

Đèn trời trên bến không trăng

CAO NGUYỆT NGUYÊN

Tối nay Thanh không về thì mâm cơm, cút rượu, ánh sáng này thành vô nghĩa hết. Đâu có phải bà Miền trưng cho mình.

Trăng sáng vườn dưa

HỮU PHƯƠNG

Nắng gắt. Những đợt gió Lào đầu tiên ồ ồ thổi qua cánh đồng đất cát, cuốn bụi mù mịt, ném cát vào mặt lão Điểu.

Người canh sương

VĂN THÀNH LÊ

1.
Trời lạnh.
Màn sương mịn, dày đặc. Như không thể mịn và đặc hơn được nữa.
Xứ sở này vốn thế.

Nhang khói quê nhà

NGUYỄN ĐẶNG MỪNG

Nhà chị tôi cách trường Nguyễn Hoàng  khoảng  400m.  Hè  năm 1970,  tôi  ra  ở  nhà  chị  để  thi  vào trường Nguyễn Hoàng. Thời đó học trò trường tư chỉ có 5% được thi tuyển vào lớp 10 của trường.

Người của phố

DIỆU ÁI

1.
Đang học năm thứ ba, em bảo sẽ lấy chồng. Mệ nhất quyết không chịu. Mệ sợ em lầm lỡ nên mới vội vàng như thế, cứ cầm tay nấn ná hỏi dồn. Chứ không, có ăn học đàng hoàng mắc mớ chi học hành chưa xong đã vội chuyện chồng con, hả con.

Tóc mây

NGUYỄN HOÀNG ANH THƯ

Mái tóc nàng mọc từ nhiều loài cỏ dại. Dài quá lưng. Nhiều người trầm trồ, nhiều người dè bỉu:
- Như ma ấy, cắt đi.

Đêm về sáng

TRỊNH SƠN

Cuộc chiến không thể nào dừng lại. Nó đã không tự bắt đầu, nên cũng chẳng cớ gì phải tự kết thúc.

Người thầy đầu tiên

ĐỖ KIM CUÔNG

(Kính viếng các anh hùng liệt sĩ đã anh dũng hi sinh giữ đảo Trường Sa)

Mimosa đang ngủ

CHÂU TOÀN HIỀN

Cát bước vội những bước cuối cùng rồi dừng lại bên chiếc bục gỗ. Một cái gì đó đang bị dồn nén lại trong người anh, chỉ chờ lúc bung ra. Anh đặt cả hai tay lên tập hồ sơ trên bục, rồi quả quyết xoay người lại.

Lúc không giờ dòng đời vẫn chảy

HỒ TRUNG LIÊN
 

Cô thủ quỹ của đoàn nhắc:

- Nhớ ghé quán cơm Âm Phủ ăn cho biết bác tài ơi.

- Chưa tới đâu. Đoàn tối nay sẽ ăn muộn đấy.

- Nghe nói quán đã chuyển chỗ sang trọng hơn?

- Vẫn địa chỉ cũ, gần sân vận động.

 

Ký sự về một ngọn đèn đã tắt

THÁI BÁ TÂN

1
Ở công ty S.B, khi được hỏi ai là điển hình tốt của công nhân đèn biển những năm gần đây, mọi người nhất trí nêu tên Nguyễn Thiếu Sơn, đảo trưởng đảo đèn Hòn mực. Sau đây là một số ý kiến nhận xét về anh ta.

Đôi cánh mặt trời

LÊ THỊ KIM SƠN

(Cho những điều hạnh ngộ ngắn ngủi)

Thanh gươm và bức tượng bằng vàng

TRẦN THÚC HÀ
         Tặng H.T.V

Ông đã về hưu. Ông có căn phòng làm việc rộng rãi đầy đủ tiện nghi tại nhà riêng, khi cần thì ông ngồi vào bàn.

Bóng hình còn lại...

NGÔ THÚY NGA

1.
Làng yên bình gối đầu lên chân một mỏm núi mà thở nhẹ nhàng. Làng cười nhẹ như gió bên nhánh sông thầm thì lời bìm bịp gọi nhau. Làng tôi đấy! Có núi, có sông, có cánh đồng mà đàn cò dang cánh, rộng thênh thang. Có tuổi thơ của chị em tôi và những chị em khác nữa.

Những mùa hoa văn

HẠO NGUYÊN 

1.
- Thế mà đã chín mùa hoa văn nở.  Tôi năm nay bốn mươi chín tuổi. Ở cái  tuổi này, một vài người đã biết rõ con  đường mình đi sẽ về đâu.

Trang 20/44
1 ...18 19 2021 22 ...44