Truyện ngắn
Nhạc hoa
14:23 | 27/07/2018

NGUYỄN VĂN HỌC

1.
Dễ đến sáu năm rồi, Hân có thói quen vừa xõa tóc bên hoa vừa nghe nhạc. Cô thích nhạc buồn, da diết nỗi niềm và ầng ậc nước mắt. Chả riêng dòng gì. Cô đắm vào đó.

Nhạc hoa
Minh họa: Đặng Mậu Tựu

Hà Nội mùa nào cũng có hoa. Hoa từ muôn phương. Nên mùa nào cô cũng có thể có hoa để thưởng thức. Cô dám nhịn ăn sáng, thậm chí nhịn ăn trưa để dành tiền mua hoa. Yêu hoa. Yêu tóc. Hoa nhiều màu nhưng tóc phải đen. Luôn là như vậy. Không màu mè. Còn nhạc, cả rừng. Năm nào tháng nào chả có những bản nhạc, ca khúc trổ vào đời sống. Ba thứ. Hoa, tóc và nhạc quyện vào nhau.

Giật mình. Mỹ gõ cửa. Vừa mở ra cô đã ùa vào, mặt nhấp nhính bự phấn, miệng toe toét cười. “Con ranh, về đây làm gì?” Mỹ hất hàm: “Mình thích thì mình về thôi!” Hân dùng dây thun buộc lại tóc, đẩy chiếc bình hoa vào giữa bàn, cho nhạc nhỏ hơn, quay sang Mỹ: “Có gì mới không? Không có gì mới thì cút đi. Về đây chả được tích sự gì. Có thằng nào nó nhòm ngó đến không? Không chứ gì? Không thì mới về đây chứ thèm đoái hoài gì đến tao. Hay là bị đá? Nếu không có gì mang về đây thì biến ngay. Đừng làm phiền tao. Tao đang nợ hơn bốn triệu tiền nhà đây”.

Mỹ là bạn đồng hương, cùng đại học với Hân. Nhiều năm qua, hai cô sống với nhau, cô đơn bên nhau, nhưng lúc nào cũng giữ thói quen giao tiếp cộc lốc, tục tằn. Mỹ cởi áo ngoài, nằm ườn ra giường. Mệt như chó chạy rông. Tao đếch thèm và đoái hoài đến cái loại mày. Mày cứ sống kiểu của mày đi. Tao cữ nằm ở đến mai. Ngủ. Chả phiền mày. Tí cứ gọi cơm hộp. Suất của tao, tao trả tiền.

Tắt hẳn nhạc, Hân cũng chui vào chăn. Chiều đông bỗng nao nao. Con ranh, chân lạnh quá. Mày trườn bao nhiêu con phố mà lạnh vậy hả? Mà sao năm nay lạnh khủng khiếp thế.

Khi Hân ngà ngà trôi theo giấc ngủ, cận kề giấc mơ đẹp thì Mỹ hét lên: “Giời ơi!” Tiếng hét vô duyên, âm rơi lỏng chỏng rơi xuống sàn. Hân bừng tỉnh. Giấc mơ đẹp tan loãng, đột ngột. Gì thế, làm người ta hết cả hồn? Mỹ không nói gì, cũng chẳng ngọ nguậy. Hân quay sang nhìn bạn. Mắt cô bạn ầng ậc nước, rồi nước từ khóe mắt tràn ra. Mày khóc vì cái gì thế con ngu? Lúc đến toe toét là thế. Lại đàn ông đây.

Thôi đừng khóc. Hân an ủi. Có gì kể tao nghe đi mày. Tao cũng vậy, có lúc muốn khóc bên mày. Đấm vào ngực mày, cắn chảy máu vai mày và khóc. Khóc được là còn cảm giác. Là còn biết mình buồn gì, hận gì. Đã về đây với tao thì tao lắng nghe. Đợi, không thấy Mỹ nói gì, Hân giục. Nào, nói nhanh đi. Nẫu ruột!

Mỹ vờ tỉnh bơ. Cô chăm chú nhìn hoa: “Mày lúc nào cũng hoa hòe, chơi hoa cho đời bớt thối à?” “Tập trung vào chuyện của mày đi Mỹ. Vì sao khóc?” “Tao không chịu nổi gã chồng già với hai đứa con của gã nữa. Ngập ngụa trong khổ ải. Giám đốc giám đeo nỗi gì. Tao tưởng về làm vợ chủ công ty, chủ gia đình, nhưng công ty cũng chỉ để trang trí, mày biết không? Công ty là của anh gã, gã chỉ đứng tên giám đốc và làm thuê thôi, chả quyền hành gì!” “Ừ, khổ thân mày. Đời mày không đáng bị vò nhàu nát như thế”. “Tao ước giá đừng cho cổ vào tròng. Giờ dứt ra, coi như một đời chồng. Nhục!” “Mày tính sao?” “Con ranh, tao đang cần ý kiến mày mà. Gã tiền ít, chẳng đủ bao bọc đời tao, mẹ tao ở quê. Tao cần nhiều hơn như thế. Tao cần nhiều hơn, cả vật chất lẫn tinh thần, mày hiểu không?”

Điện đột ngột mất khiến căn phòng chìm trong bóng tối. Mỹ khóc. Hình ảnh người mẹ héo úa trôi qua đầu. Mẹ đang làm gì giờ này khi những cơn gió chướng cứ quằn quại tràn qua đồng. Hân khóc theo. Gào xiết bỏng họng.

2.

Ra trường, Hân xin đi làm ở một công ty du lịch, Mỹ làm kế toán kiêm tiếp khách cho công ty do người yêu là giám đốc. Người yêu là giám đốc chả cần hộc tốc cũng thừa ăn. Người ta nói thế. Mỹ nghĩ thế. Cô bị vắt ở đó, rồi một ngày thấy người yêu phản bội mình đi với kẻ khác. Giục cưới. Gã lắc đầu, nói chán. Cô cũng chán. Đến nước này thì đường ai nấy đi… Thế là Mỹ và chàng giám đốc cáu cạnh rời nhau. Sau này cô biết thằng sở khanh đó mừng vì chia tay được với cô. Mỹ quyết định lấy chồng rất nhanh, chỉ sau hai tháng chia tay người cũ. Đó là một người đàn ông có tuổi, vừa ly dị vợ và đang nuôi hai đứa con, một đứa tự kỷ. Nghe đâu ông ta cũng là một giám đốc. Mỹ nhìn vào phần gia sản của ông ta. Kệ. Đời mà. Thực dụng tí sao đâu. Chuyện tưởng dễ như thọc tay vào túi móc điện thoại. Nhầm. Phía sau dáng vẻ trơn bóng phong độ của ông ta là sự nhàu nhĩ tơ tướp của tính cách và số phận. Mỹ vào ngôi nhà đó sống mà áp lực ngột ngạt như trong lao tù. Suốt ngày chăm chồng, chăm con chồng và đủ thứ lù bù công việc của chồng khi rơi vào trạng thái say xỉn. Mỹ biết là chồng đang biết vợ từ thất vọng chuyển sang tuyệt vọng. Mỹ ám ảnh mỗi khi chồng rơi nước mắt. Cô cũng thương đứa con tự kỷ của chồng. Thôi thì… mình vốn chỉ là đứa không tiền.

3.

Năm ấy Hân và Mỹ rủ nhau đi thi, nếu đỗ học chung cho vui. Quả nhiên hai cô đỗ và trượt dài trong bi kịch của những cô gái xa quê. Hân và Mỹ vào đời đều hữu sắc, vô tài. Bây giờ mỗi người một ngã rẽ. Hân không lấy chồng như Mỹ. Cô sợ hãi đứng ngoài nhìn vào cô bạn, co rúm đề phòng và từ chối mọi lời hỏi cưới. Yêu thì cứ yêu, chẳng tội gì sa chân như nó. Hân biết yêu khi học năm hai. Gã người yêu tên Dương, con nhà giàu, mày râu nhẵn nhụi áo quần bảnh bao. Gã lãng mạn nửa vời, vừa là con gà công nghiệp vừa thích thể hiện, nhưng Dương chiều cô. Gã bảo mình là một đóa hướng dương hướng về phía mặt trời. Ừ. Hân thích lây hoa hướng dương. Yêu mà. Nhìn xa thì đẹp. Nhìn gần có vẻ xù xì, thô mộc. Nhưng màu vàng. Vàng đến cùng kiệt nên dễ khiến hình dung tới một nụ cười toe toét. Hân thích cắm hướng dương vào bình gốm Dương mua ngoài hiệu, tặng. Cô nghe nhạc và ngắm hoa lúc đêm, khi chờ Dương đón đi chơi, cả khi thay quần áo. Có thể là phút giây nghỉ lúc học bài căng thẳng. Tóc đen, nhạc tình, hoa vàng, và tuổi trẻ. Mấy thứ trộn vào nhau. Rồi một ngày kia, Dương để lại hậu quả trong cô. Anh ơi em phải làm gì? Em chưa muốn có con! Dương lúng túng. Gã hỏi bạn. Làm sao nhỉ? Thì… Hân được đưa đến phòng khám tư để giải quyết. Cô vốn chỉ biết nhận, niềm vui và lạc khoái, giờ lần đầu thấy cảm giác cái gì đó bị bóc ra, rút ra khỏi mình, đau tận cùng…

Mấy hôm sau gặp Mỹ cô mới thủ thỉ, rằng Dương vừa đưa tao đi làm sạch. Đau cũng chẳng gì bằng! Hân nghiệm ra lời thầy giáo năm đầu đại học. Hân và Dương rời nhau, mỗi người mỗi ngả. Hân không cắm hoa hướng dương nữa. Nhưng cô vẫn cắm những đóa hoa mình thích, trừ hướng dương. Chiếc bình Dương mua tặng cũng được thả vào thùng rác. Lách tách vỡ vì va chạm. Không muốn lưu giữ điều gì của người cũ, thế thôi.

Người thứ hai Hân yêu là Quân. Chàng trai bảnh bao thích hồng vàng và phiêu lưu. Điều đó khiến Hân hơi gợn, vì gợi nhớ Dương. Quân thường đón cô bằng xe riêng. Sau cuộc gọi điện của Quân vào những buổi chiều liêu xiêu gió, cô đi từ ký túc xá ra, ô tô đỗ đợi sẵn. Hân guốc cao, váy thơm bước vào. Khác với Dương, Quân trải đời, đàn ông hơn và cũng thực dụng hơn. Yêu Quân, Hân phải xóa nhòa gốc tích mình đi, hay đúng hơn là giấu tiệt vùng quê biển hoang liêu mình được sinh ra. Cô rướn mình lên. Thật chịu chơi. Thật sành điệu. Vùng ký ức tanh nồng thôn dã chỉ giàu có gió và sóng bị cắt lìa. Thành thị, ta thành dân thị chính hãng đây.

4.

Một ngày, Quân bỏ Hân rơi tõm vào hụt hẫng. Không hỏi thăm. Không liên lạc. Sau này nghe đâu Quân là kẻ đào hoa, thích trăng hoa với sinh viên. Gã không yêu ai thật lòng, chỉ hám của lạ. Chiếc bình pha lê Quân mua tặng di cư vào thùng rác nham nhở đen cuối dãy phòng trọ. Cô bỏ không chơi hoa hồng vàng nữa. Rồi cô vấp vào một mối tình khác, nhanh đến nỗi không hiểu nổi mình. Đến nỗi cô tưởng mình chưa từng hụt hẫng vì Quân. Gã tên Khiêm. Khiêm mà chả khiêm. Rất bẻm mép. Hân “chết” vì sự bẻm mép ấy.

Sau những vết thương, ăn ngủ với những kẻ bảnh bao trơn nhẵn, cô đột nhiên mê mệt vẻ xù xì của Khiêm. Đến cái cách nói chuyện sặc mùi xã hội đen, trịch thượng của gã với cô cũng rất nam tính. Cô man mác nghĩ hình như mình đang chinh phục quá nhiều. Cần quá nhiều. Không chỉ là tiền bạc của cánh đàn ông và những bữa ăn chơi.

5.

Gọi xe Grap. Nhanh và rẻ. Hai đứa ùa ra quán rượu quen. Người nọ bảo người kia, con chó, tao với mày hôm nay uống say nhá. Đêm rượu càng làm ngực áo sâu hun hút. Hân nhìn Mỹ, đoán rằng cô nàng cũng chẳng còn muốn lưu giữ chút gì đó của cái miệt biển quê mình. Hai đứa dắt nhau đi thi đại học, yêu tơi bời. Giờ ngồi đây như hai con điên. Haha. Rượu, rót đi, mày nghĩ cái gì mà đực mặt ra, như ngỗng ỉa thế hả Hân? Thằng Đoán hả? Ừ. Đoán.

Đoán là người yêu hiện tại của Hân. Kéo dài từ năm cuối đến giờ. Nhưng cảm xúc yêu đương cứ nhạt dần. Nhạt đến mức không cần nhau nữa. Xa nhau vài ngày không nhớ. Hân đến với Đoán sau khi chia tay anh chàng mập mạp xăm trổ chủ quán karaoke cao to đen hôi, khỏe thì khỏe nhưng không có khả năng sinh con. Lúc ấy Hân đã tính đến chuyện làm vợ. Nhưng hoa nở thì cứ nở. Số phận chưa muốn cô cưới thì phải. Hôm đó ngồi hỏi hoa hồng, tao mua hú họa, nếu đếm toàn bộ số bông trong bình mà lẻ, tao sẽ bỏ Khiêm. Đếm xong, kết quả số lẻ. Vậy là bỏ. Chủ động. Hôm ấy cô nghe một seri bài buồn, rồi gọi điện rủ mấy đứa đi nhậu. Không có Mỹ. Toàn đứa nặc nô. Trẻ. Sexy. Bất cần. Còn sau gặp, Đoán nền nã hơn, không chém gió, nhưng Hân không còn nhiều cảm xúc khi ở bên đàn ông.

Mỹ và Hân không nhớ mình đã bao lần cùng nhau say sưa thế này. Như hai con điên. Nói đấy. Cười đấy. Lúc say thì bầu trời chỉ bằng cái vung nồi. Thế rồi lại đột ngột khóc. Ào ạt. Cả hai đang ngất ngư thì ối, cái Xinh, a cả cái Xuân, khoác vai nhau đi ra. Bọn mày đi đâu đấy? Đi uống rượu chứ đâu, say tuốt tuột rồi. Hân hỏi: Hai con chó, chả thấy liên lạc gì, độ này thế nào? Xinh tru mỏ: Thì mày đang thấy đây, bộ dạng phản ánh đúng hiện trạng, còn hai đứa? Hân giơ chén rượu lên: Cũng “rứa”! Cho tao số đi, tiện tao gọi.

6.

Hai cô gái nhờ gọi ta-xi về. Lúc đó đã hai giờ sáng. Đến nhà Hân là hai rưỡi sáng. Điện bật sáng choang, mỗi người một góc, nằm bệt. Họa mi vẫn ngạo nghễ trên bàn… Chiều hôm sau Mỹ mới về nhà. Sau trận say xỉn, toàn thân cô rã rời. Chồng Mỹ hỏi: Em đi đâu mà đêm qua không về? Mỹ lấy lý do ở với Hân. Cái Hân nó ốm, em ở với nó. Chồng lườm, ở với người ốm mà nồng nặc mùi rượu?! Kìa anh, thì nó buồn, em không để nó uống một mình được.

Chồng Mỹ biết Hân và tính cách hợp với vợ mình. Ương bướng một chín một mười. Chồng Mỹ lườm cái nữa rồi quay đi. Lần nào qua đêm, kể cả khi chán chồng chán con, chạy ra ngoài qua đêm Mỹ cũng nói sang nhà Hân. Đêm. Mỹ bỗng thấy nhớ mẹ kinh khủng. Cô bấm máy nhắn tin cho Hân. Hân vẫn chưa ngủ. Hân nói: “Ừ, thích về thì để tao thu xếp, cùng đi cho vui. Tao cũng nhớ mẹ lắm rồi”.

Mười hai giờ đêm, Hân vẫn ngồi bên họa mi trắng hoa, nghe “My heart will go on”. Nhạc nhẽo hay không chịu được. Giai điệu cứ cào vào lòng người. Hân tự nhủ và cười. Tóc xõa tung. Những bông hoa xòe to xinh xắn. Tắt điện, chui vào chăn, không ngủ được, Hân mở điện thoại. Cô nhớ đến Xinh, cô bạn học cùng lớp, ngồi chung bàn. Nhắn tin thử: Mày ngủ chưa? Trong nháy mắt đã có hồi âm. Ô hay, con hâm chưa ngủ à? Chưa, đang chán, muốn có đứa nào đó. Mày đến với tao được không? Hân nhìn đồng hồ. Muộn rồi. Cô vẫn nhắn, tao cũng đang buồn, mày cho địa chỉ đi. Hân đến với Xinh, nhanh như cơn gió.

Nằm bên bạn, tim Hân đập thình thịch. Cô không thể nào chợp mắt khi Xinh choàng tay lên nắn sờ hai bầu ngực mình vốn đã rưng rức và chai sạn. Xinh à, mày làm gì thế? Mày có dừng lại không, tao nhột quá! Hân thấy nhột, cô định vùng dậy, bỏ chạy. Nhưng cô chợt thấy nước mắt từ mắt bạn nhỏ xuống. Rất ấm mà cũng rất lạnh. Cô không đành lòng bỏ bạn. Cô choàng tay ôm chặt lấy Xinh. Cả hai rấm rức khóc…

7.

Sóng biển lại đón Hân như thuở nào. Mẹ vẫn gội tóc ở miền gió quặn ấy. Vườn mẹ trồng mấy khóm hoa hồng. Mùa đông khắc nghiệt mà hoa vẫn đỏ đến quặn thắt. Chuyện chồng con sao rồi? Chị mày lấy chồng về bên kia sông, đã ba đứa rồi đó, còn mày… Mẹ thở dài. Hân thở dài. Cái Mỹ chồng con thế nào mà mẹ nó kêu lắm? Nó có hay tâm sự với mày không Hân? Mà hai cái con trước đây học cùng về chơi cùng mày thế nào, Xuân với Xinh gì đó? Vậy mẹ muốn nghe chuyện nào trước? Thì mày nói chuyện của mày đi. Hân ôm ngang người mẹ, thở hắt, rồi buông một câu bất cần: Con chả lấy chồng đâu. Khổ. Như cái Mỹ, cái Án, cái Trang. Chúng nó bìu ríu, nhọc xác. Thì cũng phải ổn định cuộc sống, đời bạc lắm Hân à. Con biết đời con, mẹ không phải nói nhiều. Ơ cái con này, là mẹ quan tâm nên khuyên, có gì mà cáu! Con nghe đủ rồi. Kìa, đi đâu thế con?

Không khí ảm đạm của vùng quê biển mùa đông khiến Hân trống trải. Sự trống trải đôi khi khiến người ta muốn chối bỏ. Giờ này chắc cái Mỹ đang đổ gục vào lòng mẹ nó mà khóc, hoặc tụ tập với mấy đứa bạn quê đây. Cô ào ra biển. Hân thấy lòng mình sôi lên. Cô với mẹ luôn thế. Xa thì nhớ mà cứ gặp là to tiếng. Quan điểm của mẹ là lúc nào cũng phải ổn định. Ổn định. Ổn định như mấy đứa con gái ở cái vùng này, cưới thằng chồng đánh cá, vai u thịt bắp, rồi đẻ vài đứa con, sau đó làm lụng, lúc nào cũng cắm mặt vào biển khơi, vùi mình vào sự tanh nồng của cá mú. Mẹ còn bảo Hân lấy Dứa. Dứa dân biển chính gốc, lành hiền, chịu khó, đánh cá xa bờ. Ừ thì lành, hiền, giỏi đi biển thì đã sao. Hân nể chứ không yêu. Không thể nào yêu được. Đến giờ cô vẫn chưa nguôi nhớ cha. Dứa là hình mẫu của cha. Cha đã không về sau hơn nửa cuộc đời làm thủy thủ trên tàu viễn dương. Cha đã bị bão tố và biển cả cướp đi mạng sống khi Hân học lớp bảy. Từ đó cô muốn đi xa, khỏi cái miệt này. Cô muốn học. Cô thấy sợ biển và e dè với đàn ông miệt biển. Kể cả với Dứa. Không phải vì họ nghèo hèn, mà công việc luôn đối mặt với tai nạn. Con đường tới cái chết rất gần. Mẹ hiểu điều đó mà. Mẹ hiểu sao vẫn muốn con ở lại biển? Mẹ có biết yêu quê, nhưng con không muốn về?

8.

Đoán đưa Hân đến quán lẩu nướng Hàn Quốc. Xêm xêm đông vui. Đồ ngon. Hân uống hết hai chai bia. Đoán bốn. Nhạc không lời nhẹ. Bàn ăn có bông hồng nhỏ cắm trên cốc thủy tinh, đúng loại chiều Hân mua. Nhìn Đoán và hoa, Hân bớt hiu quạnh. Tối đó Đoán muốn ngủ lại nhà. Đoán hỏi chuyện cưới xin. Một lời đề nghị chân thành, thô nhưng thật: Em làm vợ anh nhé, mẹ anh cũng giục rồi? Câu hỏi chạm vào biết bao nỗi rối bời mà bấy lâu nay Hân chưa gỡ được. Đoán chưa phải là người phá vỡ được bức tường vô cảm, ngại ngùng cản ngăn cô đến với hôn nhân. Hân thoáng rùng mình. Cưới xin có nghĩa là sẽ kèm theo trách nhiệm, sự bó buộc, người vợ phải tuân thủ rất nhiều thứ áp đặt của lễ giáo, những thứ vô hình nhưng rất hữu hình. Mình sẽ vấp phải vết xe đổ của cái Mỹ. Cô phân vân. Cô ước mình cứ như chiếc máy bay siêu khỏe, chở được nhiều người, đi khắp thế gian mà không bao giờ phải dừng lại nạp nhiên liệu.

Đoán là người có điều kiện. Nhưng cưới rồi sẽ chẳng có những đêm nhạc nữa. Thời gian rảnh rang sẽ bị nuốt mất bởi hàng trăm thứ lặt vặt. Nhưng không cưới, sống bạc nhạc thế này, rồi đời mình cũng lẹt xẹt bèo nhèo. Nhiều đứa con gái đã yêu và rất dễ hy vọng nhưng cũng vô cùng dễ nặng bụng. Rốt cục nhận về tổn thương, đau đớn. Hân chợt nhớ đến Mỹ, thủ thỉ một mình, chỉ vẳng lại nỗi hoang liêu. Mỹ ơi, tao với mày chỉ còn một mẹ, mồ côi cha, côi cút ra phố và đôn đáo hy vọng, chờ đợi, rồi mỗi đứa sẽ có một cái kết, nhưng tao chưa biết mình sẽ kết ở đâu.

9.

Đến thời hạn trả lời Đoán. Hân từ chối. Anh thông cảm, đầu năm tới em chưa cưới được. Vì sao em? Vì em chưa cưới được. Năm sau nữa được không anh? Vậy anh già quá, gia đình anh giục rồi. Nhưng em không thể cưới vào đầu năm tới. Hai người ôm nhau trong tiếng bài “Như đã dấu yêu”. Em sẽ cố quên khung trời hoa mộng/ Ngày hè bên anh tình mình đến rất nhanh/ Em sẽ cố quên lần đầu mình đến bên nhau/ Rộn ràng như đã dấu yêu từ thuở nào… Hân đồng ý làm vợ anh đi. Em chưa quyết được, hãy đợi em.

Sau mấy lần say mà không xóa được cô đơn, Hân chủ động gọi điện cho Đoán. Chả phải vì yêu. Chả vì nhớ. Trống vắng, thế thôi. Đoán lại đo lên Hân. Em lấy anh nhé? Đoán hỏi. Hân gật. Không đắn đo. Đoán cũng không vì thế mà hét lên sung sướng, như thể chính anh cũng đã bạc nhược vì cuộc sống này, và sự đồng ý của Hân là hiển nhiên, chẳng sớm thì muộn. Vậy là cưới.

Hân không thể có con. Đó là một kết cục cay đắng. Đoán buồn và thất vọng khủng khiếp. Tất cả áp lực dồn lên vai Hân. Ở bên Đoán, cô phải tắm trong cảm giác nguội lạnh. Cả hai phía. Cô tìm đến Xinh. Từ khi Xuân chuyển về thành phố khác thì Xinh ở một mình, chưa lấy ai.

Ngồi bên khung cửa sổ mùa xuân, là mùa thứ ba sau khi cưới Đoán. Hân nhọc lòng nghĩ về mình và những đứa con cái như Xinh mà trào nước mắt. Sau ngần ấy năm ra phố, ăn học, yêu đương rốt cục trở thành thứ gì thế không biết. Còn Đoán nữa. Giờ chẳng mấy khi ở nhà. Nghe đâu anh có con với một người khác, đang tất bật chăm cho mẹ con cô ấy. Hân thành người thừa. Hân chịu tìm đến Xinh hơn. Đó là định mệnh? Mà là định mệnh thì mình đã vùng vẫy quẫy đạp rồi, nhưng nào đã thoát được. Hân hiểu, cuộc sống này có những khoảng trống không thể lấp đầy.

N.V.H   
(TCSH353/07-2018)




 

 

Các bài mới
Hoàng hôn biển (22/11/2024)
Hoàn lương (28/10/2024)
Chỗ đứng (27/08/2024)
Hai người cha (16/08/2024)
Loài hoa trắng (26/06/2024)
Lửa đen (30/05/2024)
Sao hôm sao mai (17/05/2024)
Các bài đã đăng
Nến (19/06/2018)
Mầm nhói (30/05/2018)
Bù nhìn (23/05/2018)