NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO
21 giờ đêm, tôi rời khởi phòng làm việc sau một ngày. Từ tầng sáu của tòa nhà nhìn xuống, khu phố Loan bắt đầu lên đèn.
Những đôi trai gái bắt đầu đêm của những bàn chân. Nhảy. Rượu. Tôi nhớ Khánh điên dại. Lúc đó, tôi có cảm giác hình như chân mình đang mang một đôi giày nhảy với những bước chân điêu luyện, những cung đường chợt trải tím những chiếc lá thủy chung và hình như, có bàn tay ai đó đang dìu tôi qua những bước nhảy. Chợt cười một mình. Nghĩ quẩn. Không có ai cả. Hành lang vắng lạnh, những đợt gió lạnh bắt đầu ve vẩy, chiếc bóng đèn trên phía cuối hành lang chợt nhòe vàng, ảo diệu. Tôi khóa cửa phòng, huýt một hồi sáo dài. Chân nhẹ bẫng.
23 giờ đêm. Tôi gọi cuốc taxi đến quán Bar J.Key. Âm nhạc cực mạnh, người chen đông kín nhún nhảy theo tiếng nhạc, ánh sáng, hút shisha, bia và mùi nước hoa quyện chặt. Những mái tóc ngắn, dài của các cô vũ công có quá nhiều mùi hương, những đôi giày cao ngất, những màn múa gợi cảm. Một cô tiến lại phía bàn tôi đang ngồi một mình, với tay lấy chai bia và chúc tôi. Đã là thói quen, tôi chỉ gật đầu, không cụng chào. Tôi để mặc cô gái tóc vàng ấy nhún vai, bỏ đi. Tôi bắt đầu cơn khát nhảy bằng những bước chân vô định. Lắc, quẩy giống như một vũ công, một gã sành điệu thực sự. Thế giới trong quán bar này là nơi giải khuây bằng việc đốt thời gian và tiền bạc cho khá nhiều đối tượng. Hình như, những gã phục vụ bia sàn nhảy ở đây đã quen hết mặt của các mạnh thường quân. Chào hỏi, uống cùng, nhún nhảy cùng. Tôi lại nhớ đôi giày nhảy đã lâu lắm rồi chưa một lần xỏ chân. Cảm giác tiếc. Hẫng hụt bởi thời trai trẻ trôi nhanh. Chẳng mấy chốc mà tóc trên đầu đã lấm tấm bạc. Tôi bật điện thoại, nhắn một dòng ngắn nhất có thể “Bar J.Key” rồi gửi tới Bảo Khánh. Nhắn như để nhắn và không mong được gặp lại người con gái ấy, chỉ mong cô ấy đọc được dòng tin. Tin nhắn mà tôi vẫn thi thoảng nhắn cho người con gái ấy mỗi khi lòng quạnh vắng, mỗi khi trái tim người đàn ông cô đơn nhất. Tựa như chiếc lá mùa thu cuối cùng không kịp trả về mặt đất. Đã mấy năm rồi tôi không gặp lại em giữa chốn thị phi này. Cùng chừng ấy tháng năm tôi cố quên cảm giác thở cùng vũ điệu, nhạc và ánh sáng cùng những giấc mơ không phồn hoa. Những giấc mơ thật như màu nắng, như những hạt mưa. Thấm. Khát. Và nỗi nhớ đã lâu giấu kín trong lòng. Bất chợt, màn hình điện thoại lóe sáng, tôi run lên vì xúc cảm. Nàng nhắn nàng sẽ đến. Chỉ chờ có thế, bao dồn nén rối bời từng ngủ yên trong tôi bấy lâu cứ mọc lên chằng chịt những lá cành, sự hoan hỉ, niềm tủi nhục và cả sự biết ơn. Những sợi dây đó, cứ bủa vây quanh tôi rồi cứ thế, siết lấy trái tim tôi, bóp chặt hơi thở chừng như cuối cùng. Đàn ông, đôi khi cũng chỉ là một đứa trẻ con chưa kịp lớn.
30 phút sau nàng xuất hiện cùng mùi hương nước hoa quen thuộc. Nàng đó. Tóc tém, da trắng và chiếc đầm màu đen ôm trọn thân hình. Đàn bà sau ba mươi tuổi có sức cuốn hút đến kỳ. Vẻ đẹp chín. Đôi tay với những ngón thon dài mượt đến mềm môi. Nàng choàng tay ôm ngang hông tôi, đặt lên má tôi một nụ hôn thoảng qua. Tôi dìu nàng nhảy. Hơi thở có chút men làm tôi chếnh choáng trong thế giới ồn ào của những vũ điệu. Bảo Khánh từng là gái “ăn sương” nhưng với tôi, em là hiện thân của sự chân thành hiếm hoi mà tôi được trao tặng trên cuộc đời này. Em đôi khi có những sở thích dở cười dở khóc như trốn biệt ở một xó xỉnh nào đó, chỉ ngồi ăn mấy món bánh kẹo gắn với thời thơ ấu, rời xa mùi son phấn, rời xa ánh đèn bar và những đêm nồng nẫu mùi đàn ông và rượu. Có những lần nàng gọi tôi và khóc ngất vì buồn, vì nỗi đời. Khánh đã không ít lần thầm thì rằng em yêu tôi. Khánh muốn bỏ nghề. Khánh muốn trở thành chủ một doanh nghiệp nhỏ kinh doanh hàng áo quần, mỹ phẩm hay muốn mở một quán cà phê hoài cổ. Em có khá nhiều dự định, nhưng không có dự định sẽ cập bến đời tôi. Đám bạn của tôi, nhiều đứa cứ bàn ra tính vào vì muốn tôi sớm có một mái ấm gia đình ổn định. Chúng bảo, Khánh từng là gái bán hoa, gái ăn sương, không dễ gì cưới một cô gái như thế. Cưới đĩ về làm vợ. Tôi thường tỏ ra cọc cằn trước những lời góp ý khi trà dư tửu hậu từ đám bạn cùng thời đại học. Tôi cũng không định nghĩa được khái niệm về con vi rút tình yêu đang ăn mòn cơ thể mình mỗi phút giây. Sau công việc, người mà tôi nghĩ đến nhiều là Khánh. Không phải là để mua vui, để thỏa mãn mà bởi tôi cảm nhận được sự chân thành trong trái tim, tình cảm nàng dành cho mình.
Cách đây đúng 15 năm, một lần cùng nhóm bạn đi bar, tôi đã gặp Khánh. Hồi đó, tóc nàng còn chấm ngang vai và gương mặt non tơ. Đời trai của tôi đã bắt đầu từ Khánh với một đêm không ngủ và để rồi bao năm qua, đôi lần nhớ lại, tôi vẫn hình dung về nụ cười của em khi đó. Nụ cười của cô gái mười tám tuổi trước người đàn ông ba mươi, tưởng từng trải lắm nhưng rồi lại như chính một đứa trẻ chưa bao giờ lớn, luống cuống trưởng thành. Khánh ở miền cỏ úa, xứ mà con gái lớn lên cứ tìm mọi cách bứt khỏi quê nghèo lên các thành phố lớn để mưu sinh. Cuộc đời của những cô gái có chút nhan sắc nhưng ít có điều kiện học hành, đã đưa đẩy nhiều thân phận như Khánh chọn con đường kiếm tiền ngắn nhất, bạc bẽo nhất chốn trần gian. Đến nỗi, người ta ám ảnh rằng gái ở xứ cỏ úa đó, sinh ra chỉ để làm cảnh chưng chơi, như cánh hoa nhanh nở chóng tàn, hoa có màu sắc sặc sỡ mà dễ phai tàn.
“Mai em về quê, về hẳn với ba má”, Khánh thì thầm bên tai tôi, giữa tiếng nhạc ồn ào và ánh sáng quán bar chấp chới. Tôi dừng nhảy. Trố mắt nhìn nàng. Không hiểu được sau câu nói đó của nàng, những sợi dây đang níu chặt tôi với nơi này sẽ từ từ giãn mòn và đứt mà không còn cách nào níu kéo.
Nhiều người nói tôi điên khi dành hết tâm huyết cho một tình yêu chưa bao giờ xác định điểm dừng hay có thể đơm hoa kết trái. Đôi khi làm thằng đàn ông mồ côi vợ cũng trống trải, đơn chiếc vô cùng nhưng lỡ yêu, lỡ đam mê thứ tình yêu như loài hoa có độc nhất một nhụy, loài hoa có nhụy chỉ để ngắm chứ không thể làm gì khác. Tôi thất bại trước bản ngã của mình. Thất bại trước Khánh khi không thể thuyết phục nàng bằng một đám cưới để về ngủ chung một giường, ăn chung những bữa cơm gia đình bằng một đám cưới. Lòng người tôi không biết chia thành bao nhiêu ngả, tôi muốn chọn con đường bằng nhất và có ánh sáng màu tím. Nó khác với thứ ánh sáng vàng ruộm trong quán bar, hay thứ ánh sáng vàng quệch tôi nhìn xuống mặt phố Loan khi trời xẩm tối. Tôi thích Khánh xức nước hoa mùi oải hương màu tím. Cái màu mê đắm tận cùng của cảm xúc đến từ đất nước Hà Lan xa xôi. Tôi thích cảm giác được bay trong khoảng không gian tĩnh tại nhất của tâm hồn khi có thể chạm được bóng mình trên những cơn mưa thảo nguyên dài bất tận. Được ngắm thỏa thích những cánh đồng hoa oải hương dậy mùi thơm cổ tích có thể đưa tình yêu vào mặt phẳng của trái tim biển. Tình yêu không phải để ngắm. Nhưng tôi muốn chiếm lĩnh trọn vẹn tình yêu với Khánh. Mùi hương, tôi vẫn khó có thể quên được mùi hương của hoa oải hương trên cơ thể nàng. Nàng thơm ngát tỏa vào tôi cảm giác vượt thoát, tận hiến cho một cuộc tình. Tôi thấy mình đang cô độc khiêu vũ giữa đám đông mà không có Khánh. Hành lang tầng sáu vắng tanh không một bóng người. Sự kết thúc có lẽ là sự bắt đầu, cho những thân phận người ngồi phía sau của sự sống. Khánh từng triết lí khi nói với tôi về hạnh phúc. Nghĩ sâu một chút, đúng như cô ấy nói. Hạnh phúc không có cánh bay, hạnh phúc không chập chờn như ánh đèn. Hạnh phúc với người này là tiền tài, với người kia chỉ bằng tình yêu ngọn cỏ. Hạnh phúc với Khánh là biết quên điều không thể và biết tìm đến điều đã để quên.
Tôi có niềm ám ảnh bởi những vũ điệu giày. Tôi thường ngồi nghĩ về những năm tháng khi cuộc hạnh ngộ nó nằm trong ngăn kéo chiếc bàn đang khóa kín bằng ổ khóa thời gian. Và bất lực. Cuộc đời cứ xoáy sâu dưới từng vũ điệu và khi người ta nhập cuộc bằng một bài nhảy, sẽ tạm quên mọi thứ trừ tiếng nhạc. Tiếng nhạc đôi khi chỉ là một lí do khiến người ta có thể đảo lộn mọi thứ và cũng tìm lại được mọi thứ mình từng lỡ tay đánh mất. Kể cả tình yêu. Những chiếc giày nhảy đôi khi trở thành người bạn chung tình nhất với người đam mê nhưng cũng là nỗi ám ảnh với ai đó muốn quên hẳn một ký ức, một gương mặt, một tình yêu buồn. Tôi từng buộc giấc mơ của mình vào những giấc trưa nóng bức trên cát. Niềm mê đắm đôi khi, như chiếc giầy khiêu vũ bị gãy vậy. Bước hụt chân, ngã sóng soài và hẳn nhiên, niềm xấu hổ sẽ đeo bám lấy ta mỗi khi ta tiếp tục cuộc hành trình bước chân. Dẫu bóng đêm hay ánh đèn mờ sàn nhảy quán bar, hay đôi mắt ta nhìn về phía bức tường có những nét ký hoạ về đôi nam nữ đang quyện lấy nhau trong tiếng nhạc. Trong ánh sáng muôn sắc, trong ngàn khuôn mặt không quen biết, trong biển người đang tiêu tốn thời gian, tiền bạc vào bar - người ta có thể hôn một ai đó rồi dùng hơi men để biện minh. Thế giới của những đôi giầy nhảy, là thế giới thực mà đời người phải trải qua đôi ba lần cho biết, để cảm, để lắng nghe chính niềm hoan ca trong bản năng sinh tồn của mình. Ở đó, người ta đã có thể mượn những thứ không thuộc về thế giới của mình để có thể tạm quên một đời sống buồn, một mối tình vừa dứt hay một cuộc đời không lành lặn. Thứ không thuộc về mình là ánh đèn, mùi hương nước hoa, rượu, âm nhạc và những con người không hề quen biết đang vội vàng tắm trong thế giới giải trí đầy sang chảnh nhưng đầy cám dỗ. Vào bar, sẽ chẳng ai để lộ thân phận thật của mình. Khi gái bán hoa cũng như một nàng gái ngoan con nhà lành, khi người thợ hồ cũng giống một vị giám đốc bảnh bao. Thế giới đó giúp người ta giấu được thân phận và nếu phân biệt, chỉ có thể nhìn vào thức uống trên những chiếc bàn. Sang - hèn, chỉ một ánh mắt có thể bao quát trọn vẹn. Đi bar, có khi chỉ cần uống một chai bia, có thể ngồi đó để ngẫm về cuộc đời. Nhưng, có khi, vung cả một xấp tiền vào bar cũng chỉ đủ để thỏa mãn một ham muốn đơn thuần nào đó. Đôi khi, chỉ là một buổi hẹn hò nhóm bạn thân đã lâu lắm không hội ngộ.
Tôi nhớ đã đôi lần đã ghé thăm căn hộ nhỏ bên biển, nơi Khánh sống một mình. Căn hộ hướng biển. Có vườn với những cụm hoa hồng cổ màu vàng chanh. Những mùa đông trôi qua trên thành phố này, Khánh đã yêu chính mình như những gốc hoa hồng kia, kiêu hãnh nở hoa giữa mùa đông biển bấc hut hút gió. Hun hút mưa. Bảo Khánh có một thói quen uống trà. Loại trà ngon và thấm vị ngòn ngọt khi nuốt. Loại trà dịu một mùi hương hoa nhài hay được ủ kín từ hương sen hái trong nắng sớm. Nói khó tin nhưng sự thật, tôi chẳng hiểu chút gì về trà cũng như nghệ thuật thưởng trà. Đàn ông thường giải trí bằng lực mạnh của rượu. Đôi khi tôi hồ nghi về sở thích khá tao nhã đó của Khánh. Nhưng tôi thích ngồi ở chiếc ghế sopa màu trắng và ngắm những sợi tóc mai của nàng. Nhìn vào ót nàng với những vấn vương có thể khi chỉ cần chạm tay và nhận được hơi ấm từ đôi môi mọng đỏ của em trong dáng ngồi bình lặng.
Tôi thích được chở Khánh phía sau xe máy và lang thang trên những cung đường khắp phố. Dù, mưa hay nắng. Đôi khi, nhìn thấy chìa khóa ô tô treo vướng mạng nhện ở góc tủ, lại thấy mình gàn dở. Sắm cho bằng được xe ô tô rồi thi thoảng mới chạy ra khỏi gara. Vật chất, đôi khi, làm con người ta thay đổi về quan niệm sống bằng cách này hay cách khác mà không màng tới nghĩ suy về sự khởi đầu. Có những lần, thay vì cảm giác của tôi là của Khánh. Nàng ngồi sau lưng tôi mỏng manh và tinh khiết. Thi thoảng, thoáng đụng chạm vào nàng khiến tôi có cảm giác những mạch nguồn cảm xúc trong tôi trỗi dậy, tôi nhận thấy một sự ấm áp kỳ lạ giữa phố phường lô nhô người-xe-khói-bụi. Khánh thường hiền ngoan trở lại trái hẳn với hình ảnh nóng bỏng của nàng trên sàn nhảy. Áo bull, quần jean màu bạc, giầy thể thao cùng chiếc mũ lưỡi trai màu ghi. Tôi thấy cuộc sống ngắn và hình như không có đường chân trời song hành. Tự ví mình đang ở giữa những bãi bồi lau trắng ven sông, giữa những tiếng kêu của ếch nhái trước mùa đông về hay khi mùa lũ vừa đi qua. Bạt ngàn hương hoa oải hương và cả những cơn mưa rát buốt, tê cứng. Khánh vẫn ở sau lưng tôi, hát vu vơ những lời rất cũ và đôi tay nàng đang bạt gió sau tôi đầy thích thú. Hồ như là tình yêu. Tôi ví dụ thế để mình biết mình đang ở đâu trong lòng chảo cuộc đời. Tôi yêu nụ cười và sự hồn nhiên còn lại của Khánh với sự thanh khiết sau những đổ nát phù hoa. Đêm thị thành khó ngủ. Long dong xe máy cạn cả nỗi niềm. Đêm sông đẹp như mặt đàn bà không son phấn. Mùi hương, lại mùi hương ấy cứ quấn lấy suy nghĩ nội tại của tôi. Sau lưng, Khánh đang tựa vào tôi như làn gió mỏng. Như đang lặng yên và chờ đợi một điều gì đó. Con người ta, càng người dưng càng đối đối xử tốt với mình. Buổi tối hôm đó là thời gian tôi muốn giữ lại để không vụt mất những phút giây lòng lắng đọng, không nghĩ suy, không vướng bận. Chỉ mỉm cười.
“Bao giờ mình chia tay”, Khánh hỏi như gió thoảng. Hỏi như hỏi chính nàng vậy. Tôi cầm lấy đôi bàn tay nhỏ xinh của nàng để trong tay mình yên lặng. Tôi không muốn nghe câu hỏi ấy, hoặc không muốn trả lời câu hỏi ấy. Ngoài biển, những màn sóng bạc đang vỗ về bờ cát với lời thì thầm của đôi còng gió. Chúng đuổi bắt dưới ánh trăng non vừa lan trên mặt cát mát mịn. Biển đã thôi những đôi chân trần của hàng ngàn người vừa chọn cho mình một hành trình quẫy đạp trên sóng xanh mát lạnh. Chúng tôi ngồi trên cát. Bên dưới những gốc dương đang rọi chiếu ánh trăng xuyên từng đám lá. Có tiếng reo vui của sóng thì thầm hỏi những điều tỉ mẩm về cát trắng. Tôi lướt mắt nhìn về hướng biển xa. Biển đêm, chỉ có vài đôi tình nhân lạc bước, vài ngư dân vạm vỡ đang kết thúc một ngày với vơi đầy lộc biển. Những đôi vai trần lóa sáng dưới ánh trăng non, giữa những làn gió mỏng đầu thu lướt nhẹ. Tôi không nhìn người đàn bà ngồi cạnh mình. Tôi nhìn xuống chân mình. Cởi bỏ đôi giày. Vực chân mình vào cát. Mát lạnh. Khánh làm theo rồi khúc khích cười. Khánh như giấc mơ trôi trên biển. Ảo ảnh. Bé nhỏ. Câm nín. Như ngọn sóng non có thể bị đánh tan bởi bãi bờ cát trắng. Có sự xót xa, nhưng lại có một lực hút mãnh liệt. Tôi cầm bàn tay Khánh. Hơi ấm từ tay em tỏa ra tay tôi, rồi hồ như nó ấm dần vào trái tim đã đôi lần rạn vỡ trong tột cùng cảm xúc của tôi. Tôi thương những sợi tóc mai bên thái dương của Khánh. Mỏng và nhẹ với một sức quyến rũ vô cùng. Tôi hôn Khánh. Bỗng nhiên hình ảnh sàn nhảy với nhạc cực mạnh cứ ập vào đầu tôi. Nhức buốt. Trơn trượt. Hụt sâu. Tôi như chìm vào hố sâu của cát. Đôi giày nhảy rơi khỏi chân. Mỗi chiếc bị sóng cuốn về một hướng.
Những hạt mưa cạn ngày của xứ bồng tang biển biếc. Xứ mà sẽ không biết bao giờ tôi tìm lại được cảm giác bình yên. Vì sao em lại khóc trước mắt tôi vào đêm tiễn biệt để con đường tôi về chạm đến nỗi cô đơn tột cùng của tháng năm ở lại. Nhiều rạn vỡ từ vết thương như vô hình có hình hài đang chuyển động nhích dần đến điểm sáng. Bây giờ ở những miền chênh vênh xa thẳm, biết hơi ấm nào ủ hết một ngày đông?
Quán Bar J.Key vẫn đông kín những đôi chân với vũ điệu giày nhảy đủ sắc màu. Chỉ duy thiếu đi một phần trong cảm thức tôi khi quyết đến đây ngồi lặng lẽ sau chừng ấy tháng năm tự mình bỏ đi. Chiếc móc khóa có hình trái tim. Trong trái tim có khuôn mặt Khánh tôi vẫn mang theo suốt cuộc hành trình cô độc. Cảm giác hẫng hụt, hoang hoải, không thể diễn tả hết bằng lời.
Một đám cháy bắt đầu bốc lên từ ngực trái của tôi. Rát buốt.
Đà Nẵng, tháng 5/2019
N.T.A.Đ
(TCSH365/07-2019)