Truyện ngắn
Chiếc đồng hồ quay ngược
09:03 | 14/09/2022

VIỆT HÙNG

Chàng cho rằng mọi việc cũng chỉ tại những chiếc đồng hồ quay ngược.

Chiếc đồng hồ quay ngược
Minh họa: Vĩnh Hùng

Buổi chiều, khi bước ra khỏi cơ quan để cẩn thận chàng giơ tay lên xem lại đồng hồ lẫn nữa. Đúng là nó đang quay ngược. Chàng còn đứng tần ngần bên đường quốc lộ, chưa biết làm gì, bỗng một cô gái đạp xe đi qua. Chiếc áo mỏng bó sát người, trong gió, mái tóc ngang lưng cô lất phất, rồi nó cuộn lên như thác đổ, rối tung. Bộ ngực của cô cao vồng, như đang muốn đón làn gió lạ. Theo nhịp xóc của xe, bộ ngực của cô cứ dềnh lên, hụt xuống, cứ bồng bềnh như cơn sóng biển chiều thu. Chao ơi, nó đẹp làm sao! Chàng say sưa ngắm. Chẳng biết tự lúc nào, chàng đạp xe đuổi theo, vội vàng, hối hả, mấy lần suýt va vào những người đi đường. Cho đến lúc sực tỉnh, chàng tự kiểm điểm, vậy là không phải lắm với con người đứng đắn như chàng. Chàng cho rằng mình đã phạm vào một trong những điều răn của người chân chính. Nhưng không sao giữa phố phường này ai biết ta mà sợ. Và chàng tiếp tục đuổi theo... Cho đến khi mệt nhoài, chàng dừng chân đứng thở. Đầu óc chàng trống rỗng. Còn thiếu nữ thì mất hút. Bên kia đường, có những cô gái mặc váy ngắn đang đi ra, đi vào ở một ngôi nhà. Lại những cặp đùi đẹp tuyệt. Đó là đâu nhỉ? Chàng bước tới gần hơn, cố nhìn chăm chú. Ồ, một quán bia! Thì ra là một quán bia. Vốn ít uống được bia, nên chàng chúa ghét người hay uống bia. Bụng chúng nó cứ như những cái thùng nước lèo, chứa bao nhiêu cũng hết. Chàng cực kỳ phản đối những kẻ hết giờ làm việc chưa chịu về nhà ngay với vợ con, mà còn ghé vào các quán bia dọc đường. Họ là những người không chân chính. Nhưng mà đi đâu, đập vào mắt chàng cũng là những quán bia, những thùng bia họ chở đi đầy đường. Quái lạ, sản xuất gì lắm bia thế, để phục vụ cho những kẻ không đứng đắn! Mà thôi, ta cứ vào thử quán bia kia xem sao - Chàng tự nhủ - đối với ta những cốc bia không quan trọng, mà quan trọng là những chiếc váy ngắn.

Lại những chiếc váy ngắn!

Ngồi cùng phòng làm việc với chàng, có cô kỹ sư trẻ chuyên mặc váy ngắn. Hình như cô cứ muốn phô cái cặp đùi vừa dài, vừa thon của mình. Cặp đùi mà vợ chàng, chỉ một lần trong mơ, chàng cũng không nhìn thấy. Chiều nay, chàng đưa mắt liếc cặp đùi ấy, thì cùng lúc bắt gặp ánh mắt nàng. Chàng xấu hổ cúi đầu. Vậy là mình bị bắt quả tang. Một kẻ đứng đắn như mình không thể vụng trộm thế được. Chàng mở đồng hồ ra xem. Ơ kìa, nó quay ngược. Chàng liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tường. Nó cũng đang quay ngược. Chàng chạy sang những phòng khác để xem. Tất cả những chiếc đồng hồ đều quay ngược. Chàng thích thú với phát hiện của mình. Được, cứ im lặng để yên như thế, ngày mai sẽ loạn lên cho mà xem. Chàng lại ngồi vào bàn làm việc. Những con số trong tập tài liệu tít mù nhảy múa, chúng biến hết thành những cô gái mặc váy ngắn. Cô nào cũng giống cô kỹ sư trẻ trong phòng chàng, họ đang giơ tay trêu chàng. Không dám liếc mắt, nhưng chàng đoán cô kỹ sư đang say sưa với đống tài liệu. Gớm, chiều nay sao cô ả hiền thế! Cô kỹ sư chuyên mặc váy ngắn, lại không chịu ngồi yên một chỗ, mà liên tục di chuyển trong phòng, diễu qua, diễu lại trước mắt chàng. Đã thế, cô ả lại còn hay nhún nhảy nữa chứ! Tức không chịu nổi. Nhiều lần chàng định quát lên: "Cô không nên ăn mặc như vậy, chẳng đứng đắn chút nào cả!". Nhưng bây giờ, đầy đường, chỗ nào cũng thấy con gái mặc váy ngắn, chàng không thể cấm cô ta được.

Đầu óc chàng vẫn mụ mị bởi cặp đùi cô kỹ sư trẻ. Chàng định bụng lần này sẽ nhìn sang thật tự nhiên như nhìn ngọn cỏ, không hề có "ẩn ý". Nhưng vừa đưa mắt qua, chàng lại bắt gặp cái nhìn cô gái. Chàng đỏ mặt cúi đầu - thế là lần thứ hai vi phạm điều răn của kẻ chân chính. Chàng đứng dậy xé một tờ lịch trên tường. Lạ thay, tờ lịch bị lùi ngày! Chàng mở tiếp mấy tờ nữa. Cứ tờ sau ngày nhỏ hơn tờ trước. Chàng lại mở tiếp. Tháng sau nhỏ hơn tháng trước. Thời gian đang lùi dần về trước Công nguyên. Ha ha... một phát hiện mới. Chàng chạy sang những phòng khác mở lịch. Tất cả các quyển lịch đều tính ngược. Thế là ngày mai sẽ thêm một việc nữa để xã hội phải loạn lên.

Chàng lại ngồi vào vị trí làm việc. Dẫu sao, đầu óc chàng cũng không thoát khỏi cặp đùi cô kỹ sư trẻ. Nhất định phải nhìn sang lần nữa - chàng nung nấu quyết tâm - Nhưng phải nhìn thật êm ái, thánh thiện, không có "ẩn ý". Cặp đùi ấy chiều nay nó đẹp hơn hẳn mọi ngày. Chàng đánh mắt sang. Lại một lần nữa nàng nhìn chàng, một cái nhìn hiền từ, bao dung, đầy khích lệ. Thế có tức không chứ! Vậy là lần thứ ba trong buổi chiều chàng bị bắt quả tang vì tội "ăn vụng”. Chàng cất tài liệu vào tủ, đứng dậy ra về, dù chưa hết giờ làm việc. Dẫu sao những chiếc đồng hồ cũng đang quay ngược, chẳng ai có căn cứ để nói ta...

Chàng ung dung tiến vào quán bia - chiều nay ta thử làm người không đứng đắn xem sao. Quán đông nghịt người, điều ấy làm chàng nghĩ - Sao mà làm kẻ không đứng đắn thế nhỉ? Nhưng lạ thật, chẳng ai để ý sự có mặt của một người cực kỳ đứng đắn như chàng. Mất 5 phút chàng mới tìm được chỗ ngồi. Chàng quả quyết trước khi vào quán, rõ ràng chàng thấy những chiếc ô tô đều chạy ngược. Một phát hiện mới của chàng cho cái "sự" loạn của ngày mai. Mọi việc đều đảo ngược. Chính thế mà chiều nay chàng bị biến thành kẻ không đứng đắn. Mới uống hết nửa chai bia, chàng đã thấy phừng phừng, còn các thiếu nữ mặc váy ngắn cứ dập dềnh qua lại. Một hôm chàng đọc được trong báo, công nghiệp sản xuất bia đang dẫn đầu về việc nộp ngân sách cho nhà nước của ngành công nghiệp nhẹ. Và ngay cái thành phố chàng đang sống, có đến 60% ngân sách nộp cho thành phố lại từ nhà máy bia. Chàng thấy chua xót - Vậy, ngân sách nhà nước chủ yếu là sự đóng góp từ túi của những người không đứng đắn ư?

Uống hết một chai, chàng cảm thấy mọi vật hình như đều có cánh. Riêng chàng, chàng sẵn sàng tung hê sự đứng đắn của mình. Những chiếc váy ngắn vẫn lượn qua, lượn lại. Chàng ngồi im ngắm những cặp đùi qua làn khói sương mờ ảo. Thì ra làm người không đứng đắn thích thật; cực kỳ tự do. Sức chàng uống hết một chai bia là đã cố gắng. Nhưng mà vào đây, không thể chỉ uống một chai. Điều ấy sẽ rất ảnh hưởng đến việc chiều nay chàng đứng về phía "hội" của những người không đứng đắn. Và chàng gọi chai thứ hai. Chỉ 2 hơi chàng đã làm gọn. Lảo đảo ra khỏi quán, may mà còn tìm được xe và nhớ đường về.

Đến ngang cửa nhà, chàng đã nghe văng vẳng một giọng ca. Trời ơi, vợ mình đang hát nhạc trữ tình, điều mà lâu nay chưa bao giờ có. Bởi vợ chàng ngày nào cũng chỉ ca một "bài ca" muôn thuở từ những câu chuyện không đâu. Chàng biết vợ mình có tật nói nhiều, cái "sự" mà ngày xưa khi chưa lấy nhau chàng không hề biết, bởi ngày ấy nàng ỏn ẻn lắm. Vợ chàng có thể nói liên tục trong vòng ba tiếng đồng hồ mà không cần ăn uống để tiếp thêm năng lượng. Nhưng mà, dù sao, nàng cũng đang hát tình ca. Úi dà... lại chuyển sang bài thứ hai mùi mẫn hơn bài đầu. Thế có mê ly không cơ chứ! Chàng liếc về góc phòng. Thằng con đang học bài. Đáng lý giờ này nó phải la hét om sòm ngoài ngõ kia! Nó lại viết tay phải, việc mà chàng cố công uốn nắn, nhưng nó luôn tuyên bố viết tay trái là ý thích và sự tự nguyện. Chàng im lặng suy nghĩ - tốt nhất là đi nằm. Chàng lên giường thiêm thiếp. Bên tai văng vẳng lời ca của vợ. Cứ bài sau mùi mẫn hơn bài trước. Chàng cảm nhận giọng ca vợ mình chẳng kém bất cứ ca sĩ lừng danh nào. Tuyệt vời, còn gì bằng nữa! Cuộc đời thật hạnh phúc. Những chiếc đồng hồ cứ quay ngược đi cho ta trẻ lại. Ô tô cứ việc chạy ngược. Cứ thế, chàng mang theo tất cả sự sung sướng vào trong giấc ngủ...

* * *

Mọi việc vẫn đâu vào đó. Chẳng có chiếc đồng hồ nào quay ngược. Chẳng có quyển lịch nào tính lùi. Chàng cho rằng buổi chiều ấy, chàng cảm thấy hụt hẫng như người mất trọng lượng: cứ bồng bềnh như đi trên mây, và nhìn cuộc đời qua làn sương mỏng. Những chiếc ô tô vẫn chuyển động theo nguyên lý đã chế tạo ra nó. Còn vợ chàng chẳng hề hát tình ca bao giờ. Thay vào đó vẫn là "bài ca" muôn thuở từ những chuyện không đâu. Nhưng mà, "bài ca” ấy cũng lên bổng xuống trầm lắm! Tiết tấu của nó lúc rải đều, nhịp nhàng: lúc dồn nén hối hả, rồi đưa đến cao trào, nó cứ rít lên như tiếng tàu lửa phanh gấp khiến chàng sởn tóc gáy.

Về phần mình, chàng tự phát hiện những điều mà lâu nay cứ lờ mờ không dám khẳng định. Chàng rất thích ngắm những bộ ngực phồng lên trước gió của các thiếu nữ. Chàng thích uống bia buổi chiều để nhìn những chiếc váy ngắn, hơn là về nhà để nghe vợ ca "bài ca" muôn thuở. Nơi bàn làm việc của mình, chàng đã gắn một chiếc gương: chỉ cần nhìn vào đó, chàng thấy được cô kỹ sư trẻ xinh đẹp đang làm gì.

Huế, tháng 11 - 1994
V.H
(TCSH73/03-1995)

 

Các bài mới
Lão Cao (15/03/2024)
Cái đó (20/02/2024)
Hồ cá (30/01/2024)
Cu Lai Quăn (18/01/2024)
Các bài đã đăng
Tàn sen (15/08/2022)
Bơi đêm (05/08/2022)
Duyên thắm (22/07/2022)
Không - hoa (12/07/2022)