Nhịp sống thơ
Thơ Sông Hương 4-2006
15:34 | 27/11/2008
Nguyễn Quốc Anh - Nguyễn Thị Hồng Hà - Nguyễn Thị Anh Đào - Bùi Đức Vinh - Lam Kiều - Tú Tâm - Thanh Tú - Vạn Lộc

NGUYỄN QUỐC ANH

Với cỏ xanh

Cùng các em kính viếng hương hồn Mẹ

Cha ta nằm lại nơi đồng hoang đã nhiều năm rồi
nhiều năm rồi cỏ xanh xanh mướt lá
nhớ thương cha tôi thường mong cỏ mãi xanh
Mong trời mưa thuận gió hoà...

Bây giờ ta lại gửi thân mẹ ta cho cỏ
Nơi ta cùng Mẹ ta kéo gàu tát nước thâu đêm
Nơi ta cùng Mẹ ta gập lưng cấy lúa xuống bùn
Nơi ta cùng Mẹ ta chống bè chở lúa về nhà
                                                     qua cánh đồng ngập nước

Ôi bao nhiêu kỷ niệm đời ta với Mẹ
Ta gửi nhờ xanh cỏ cỏ xanh ơi
Cỏ che nắng cho Mẹ ta ngày hè cỏ nhé
Cỏ ủ ấm cho Mẹ ta ngày mưa...

Mẹ ta về với những người thân yêu cũ
Cỏ xanh bây giờ là hình ảnh Mẹ Cha ta
Gặp cỏ xanh là ta nhớ thương Cha Mẹ
Cỏ xanh à, xanh mãi nghìn năm.
11/2005

NGUYỄN THỊ HỒNG HÀ

Viết cho cha

Cha đi kháng chiến trở về
Bước chân tập tễnh nặng nề sớm hôm.
Dáng đi thả bóng dập dồn
Màu mây ướp một nỗi buồn không tên.
Gió mùa hun hút bên thềm
Vai trần gánh cả ban đêm của trời.
Thời gian từng giọt thôi rơi
Đóng đinh kỷ niệm, cha ngồi đếm sao.
Đời cha như một cây sào
Đò con buông mái tựa vào cô đơn.

Cảnh chiều quê

Hoàng hôn nhuộm tím cơn mưa
Gió chiều đánh võng đung đưa tiếng cười
Nàng xuân mơn mởn môi tươi
Rơm vàng khoe sắc dạo chơi đường làng.

Tơ chiều vắt sợi đa mang
Cha ngồi như thể đang sàng sẩy mưa
Thương con đợt rét cuối mùa
Mẹ đi tìm cái ngày xưa gánh về

NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO

Ngày không trở lại

lạc vào đêm
bời bời gió cuối triền sông
ư đôi mắt gió
lạc trong đêm
lạc cả trong chiều

đôi mắt gió
lạc trong cao nguyên
lạc trong những nỗi buồn
ngai ngải mùi hương cỏ dại
lạc vào đêm đẫm trăng

đôi mắt gió của tôi
thả trôi sông những ngày không ngủ
đôi mắt lạc cả đường về
vẹn nguyên tình yêu
vẹn nguyên nỗi nhớ
mùa mưa trắc trở
nỗi nhớ mồ côi!

Đôi mắt lạc
Tìm về cố hương
những nỗi nhớ
đi về khắc khoải

đôi mắt lạc
chiều trong vắt
đêm không trăng
vuốt mặt
khóc như mưa nguồn
khóc như chớp bể
về hoang vu
đôi mắt không ngày
đăm đắm
nhìn tôi.
        Đà Nẵng, tháng 10/2005

 


Về quê

Em hướng về anh theo chiều của gió
Thổi tung cánh đồng ban mai
Những ruộng lúa tháng mười thơm ngát
Kỷ niệm trinh nguyên năm tháng tuổi thơ hiền

Những con đường ấp ủ nắng ngoài hiên
trưa tháng sáu tiếng ầu ơ đầu ngõ
chị ấy ru con bằng lời ru của gió
anh lại ru em bằng chính ánh mắt mình

mùa ngô khoai nồng đượm bởi tình người
tiếng sáo ngân vang trên cánh diều no gió
lũ trẻ quê mình nuôi ước mơ trên từng ngọn cỏ
những ước mơ ban mai từ nứt nẻ ruộng cày...

lưng trâu và vó ngựa
đeo đẳng những tâm hồn thơ trinh

em theo anh về mùa gặt nắng chung chiêng
đêm hạ huyền miền Trung yên tĩnh quá
lấp lánh ánh trăng len qua mùa vội vã
cá đẫy lên bờ nghe tiếng sáo ban mai.

Về quê
Thả hồn mình trong cỏ
Nghe nhịp thở của đất lẫn vị mặn mồ hôi
Cha anh vừa ra đồng trong sương sớm
Ban mai hồn nhiên em.

BÙI ĐỨC VINH

Khát vọng giải Nô ben

Chẳng ai đòi đánh thuế ước mơ
Nên tôi ước mơ nhận một giải Nô ben văn học
Cho bài thơ viết ra từ cánh đồng khó nhọc
Những nghĩ suy nảy mầm trong hạt thóc
Nơi bàn tay người đàn bà quê nghèo làm tất bật sớm trưa
Gieo hạt niềm tin trên luống cày hi vọng
Giọt mồ hôi biết thương người đã hoá thành con sông
Tưới mát gốc rạ mấy kiếp đời buồn bỏ quên lại cánh đồng
Chảy vô cùng vào ý nghĩ ngọt lịm tuổi thơ tôi
Mà ám ảnh ngàn năm câu thơ chật chội
Nực cười cho kẻ đi chạy giải thưởng văn chương
Đội đầu vòng nguyệt quế gian dối cho mình
Tôi nhân danh người gieo hạt khổ đau xua đuổi những kẻ làm vấy bẩn
                                                                                                    thi đàn
Viết những câu thơ ru ngủ thị trường lừa gạt gió mây
Tôi mắc nợ cánh cò trắng chao gầy guộc đêm sương biết khi nào trả nổi

Ôi chợt rưng rưng nhớ
Bữa cơm ngày ấy chỉ toàn rau muống luộc và một bát mắm đậm đặc
                                                                                                      ớt cay
Cha cứ gượng cười cho mấy chị em con hồn nhiên ngồi nuốt
Bây giờ kể lại bỗng thấy đắng đót xen lẫn vị cồn cào nơi trót lưỡi đầu môi
Nhát cuốc đầy nghị lực ơi hãy lật tung nỗi niềm mới trên mảnh đất
                                                                                        cỗi cằn khó bảo
Bắt hạt muối không được ngủ nhờ sau vai áo
Yên tâm làm sao khi lũ chuột đồng sáng nay vẫn còn nhúng nhiễu chạy nhởn nhơ quậy phá
Gặm nhấm đục khoét nỗi âu lo canh cánh phía giấc mơ thon thót giật mình trước mùa bão của người mẹ quê nghèo
tôi còn mong tấn công chúng bằng câu thơ hun khói.

Cất vó đêm

Tôi mang thương nhớ cắm sào dưới bến khuya
Mưa quật ngã tâm hồn cỏ may tôi nồng hăng chát ngái
Gió bao năm gào khan vụng dại
Giá lạnh bủa vây quanh chiếc vó bè
Tôi cất lên cánh bèo phận người chìm nổi
Lửa cháy sao rơi bên cạnh vỏ sò
Con cua nghịch dại bao mùa gắp dấu chân đọng lại trong bùn quánh
Bóng mẹ cha rụng đầy trên cát ướt
Dải châu thổ rnồng nàn có hạt muối đời tôi lấp lánh.
Cái giỏ đựng tuổi thơ đánh giậm dọc sông nghèo
Bước trên gieo neo, bao người đội dòng sông qua mùa nước lũ
Ai câm lặng về phơi lưới trắng giấc mơ
Con cá cắn câu mắt đỏ sương mờ
Chàng Trương Chi nhặt chén ngọc Mỵ Nương đánh vỡ
Đêm trăng ngậm nửa câu hò

Sau mùa phồn sinh tôi bơi ngược mênh mông tìm con nước xiết
Chuyến đò giờ cũng biệt tăm
Có ai ngốc nghếch như tôi? Rong rêu trĩu tay còn thản nhiên cười lớn
Sung sướng quá bởi vớt được bao linh hồn đắm
Tưởng tượng những khúc sông cặm cụi những thân cò.

LAM KIỀU

Điếc dã tràng

Cái con dã tràng
Âúy thế mà vui
Chỉ xe cát cũng say mê đến lạ.
Biển giận dữ cứ trào lên cuốn phá,
Dã tràng vô tư
Làm lại từ đầu.

Biển đã to, đã rộng, đã sâu
Còn ngợ chú dã Tràng con cỏn ấy!
Nó lấp biển hay sao mà lếu vậy?!

Biển
Dã tràng
Cuộc chiến
Phá
Xe.

Biển gầm gào,
Dã tràng say tìm ngọc
Nên điếc,
Không nghe!...

TÚ TÂM


Lời lá

Sinh từ cây
Cổ xúy cho sự xanh
Không nghĩ mình vàng mòn
                                   đến cuống

Thương cây
Cao dừng
To dừng

Có ai mang bầu mát đến mời
Sao không là  bầu tri âm
Sao không là bầu phản trắc

Vàng đến cuống
Phải rụng thôi

Khóc gửi ngày cây vật đổ
Lệ đầm, đừng buồn, đất ơi!
                        Tháng 10-2002

NGUYỄN THANH TÚ

Đi về phía biển

Có một dòng sông lặng lẽ
Đi về phía biển xa xôi
Nơi ấy mênh mông, sâu thẳm
Sáng trong ánh nắng mặt trời!
Sông ơi, bao nhiêu con sóng
Bấy nhiêu dấu vết buồn vui
Nhớ bờ bến quê ví dặm
Lúa khoai, mộc mạc ngọt bùi...
Một dòng qua bao ghềnh thác
Một dòng mưa nắng, thời gian
Vẫn ôm vào lòng xanh mát
Bóng quê cùng áng mây ngàn!
Sông ơi, tuổi thơ thương nhớ
Sáo diều vi vút ước mơ
Đi qua bến trong, bến đục
Phù sa tươi tốt đôi bờ!
Có khi mịt mờ dông bão
Sóng xô nên những muộn phiền
Đau thương “bên bồi, bên lở”
Thế rồi sông hát bình yên!
Biển ơi! Biển xa xôi thế?
Có hay sông hát bài ca
Tình yêu muôn đời trẻ mãi
Dẫu rằng còn phải cách xa...
                                                Huế, 2005

VẠN LỘC

Hòn đá rơi xuống hồ

Hòn đá xao động mặt nước
Trước khi chìm xuống đáy hồ
Làm sao được như hòn đá
Trước khi chìm vào hư vô?

Sông và biển

Nếu sông không chảy đến
Làm sao biển thẳm sâu?
Nếu biển không đón nhận
Sông biết chảy về đâu?

(nguồn: TCSH số 206 - 04 - 2006)

 

 

Các bài mới
Chùm thơ Lê Nhi (11/11/2024)
Chùm thơ Lữ Mai (31/10/2024)
Các bài đã đăng