NGUYỄN KHOA ĐIỀM
Anh đợi
Đến sớm một ngày Vượt trước thôi đường Cao hơn thói thường Anh đợi
Đánh đổi một đời Cuối đất cùng trời Anh đợi
Anh tìm em Từ cõi hư vô
Đến phiên chợ đời Âm dương xanh thẳm Thương nhớ bồi hồi Anh đợi
Vứt hết sách vở Hai tay trụi trần Núi cao anh trèo Sông sâu anh lội Anh đi tìm em Mây chiều bạc tóc Thương nhớ lao lung Một thời trận mạc Một thời cấy trồng Anh là hạt thóc Em là cánh đồng Gieo bao thương nhớ Vẫn còn mênh mông
Còn chăng điều tốt Trong cuộc đời này? Còn bao nồng mặn Em dành hai ta? Ngàn năm, trăm năm Anh mong, anh đợi
Một ngày xuôi tay Đường xa, để lại Anh còn ngoái lại Những lời hôm qua: Anh đợi! Ngày 27.9.06
Cây vú sữa trước sân nhà
Mười lăm năm tuổi, chưa cho quả Cây đứng ngoài sân bóng lẻ loi Đêm qua mưa bão đen vườn cũ Sáng dậy trên cao lá nói cười Sau bão Xangsane 3/10/2006
HOÀNG VŨ THUẬT
Hoàng An
ngấn sóng vòng tay biển để lại trên vai để lại bóng hình thanh tân của gió vụt hiện tan chảy mất hút
trải dài chữ S bãi cát Hoàng An
chẳng thể bắt níu những sợi tóc vào mùa không người tuốt gặt hái anh cắt dán cánh đồng lên thân thể em điêìu phối cơn mưa vá víu vết thương cuối hạ
xứ sở hiếm mặt trời chỉ thấy nụ cười kéo anh qua ngã tư đường ánh nắng ló từ khuôn ngực từ ân thanh tiếng Việt đa sắc từ vầng trán đóng đinh bật máu môi anh
đó là ảo ảnh phía sau hiện thực
giờ thì anh trồng thêm gốc cây thuộc loài bạch dương chờ đông sang phủ tuyết nào có gì ổn định
rồi con sóng tiếp tục xô đổ anh lúc anh là cát những con sóng siêu hình lau sạch gương mặt cũ như chén rượu đêm ấy chặng cuối. Mátxcơva, 12/8/2006
Viết dưới tượng Exênin
Tặng TS Nguyễn Huy Tuấn
hai người đàn ông thổi kèn vừa thổi vừa nhảy ngôn thanh tám mươi năm trước vòng người cuộün thắt
ngực áo tháo tung Exênin đứng mà đang chạy dòng chữ bị săn đuổi
thơ làm được gì thế kỷ của những thế kỷ lốc xoáy ngang đầu lớp lớp phế hưng gối chồng nơi bức tường dày một mét
mắt Exênin đẫm nước đôi mắt người đang yêu rừng mọc dưới bờ mi phập phồng hoa bồ công anh phập phồng nụ hôn mãn nguyện
trang sách thở trên đá
nhưng sợi dây vẫn chờ lơ lửng quanh cổ nhà thơ thít dần thít dần chầm chậm
tiếng kèn vỡ vụn máu trào sau nụ hôn. Mátxcơva, 13/7/2006
NGUYỄN ĐÔNG NHẬT
Bài hát
Đôi khi những tiếng động mơ hồ chợt xuyên thấu trong tôi lặng lẽ và trái tim run rẩy ngọn đèn chầm chậm dâng lên lời ca mờ ảo.
Ở chặng đời này tôi muốn dừng chân trước vô định con đường ngui ngút gió là người dẫn trao, em đã hiện ra trên giao tuyến giữa bầu trời - mặt đất.
Ôi những bài hát lấm nhọc nhằn và nước mắt trên tay em chợt hoá êm đềm trên tay em bóng tối và ánh sáng vẽ nên nhan sắc của lòng yêu.
Nơi mắt em những giấc mơ trôi giạt tôi nhận ra bài hát của tôi trong hình dạng đôi môi không tiếng nói . 31/10/2004
Khoảng nắng ấy
gương mặt em thật rõ và mơ hồ một màu xanh thẳm.
em nói ngày mai em đã đi rồi.
tôi gọi em vang trên đồi - tiếng gọi. … em chỉ còn là khoảng nắng mờ tan dần theo tiếng ngân.
Vươn tới sự bất động
Trên khuôn mặt nhìn nghiêng của em ngọn lửa khổ đau đã tắt. Một hơi ấm xa lạ len vào máu tôi, như giọng thầm kêu gọi mùa giông tố bình yên nơi con người thực phải đi đến.
Cao hơn nhiều bệ thờ, chiếc ghế em ngồi treo bên ngoài trí nhớ, chiếc ghế dính bùn, trang hoàng bằng cái chết bằng những mánh sống lung linh. Tôi ngước nhìn. Thăm thẳm đôi mắt kia toả bóng như cuộc đời quặn thắt.
Thánh nữ là em, người bình thường dường như gần - xa một hơi thở, Hãy lắng biển gào trong tiếng trúc tơ và an lặng của thời gian náo động.
Bóng chiều thẫm. Đôi tay em trắng mờ bơi qua đêm tối đang đặc lại. Tôi nhìn theo. Có thể bắt kịp không? Gò má ai cao lên con sóng lớn. 14/2/2005
TỪ NGUYÊN TĨNH
Đọc thơ (Tặng nhà thơ N.N.P)
Người đọc thơ như xé vải Phanh ngực ra cùng sóng đại dương Nói những lời như sóng lưỡi búa Bổ trên con thuyền lúc gặp nạn ngoài khơi
Sóng thì vẫn sầm sì tức giận Mắt nhắm nghiền không nhận ra người nghe Anh tưởng họ khổ đau dằn vặt Hay trái tim trong ngực hầm hè
Người đọc thơ Lột hết quần áo ra Bơi trong núm ruột của mẹ mình quăng xuống biển Chín tháng mười ngày mọc lên một đảo hoang Thành đứa con mồ côi Đêm ngày nhớ đất liền than khóc Hởi chàng trai con của biển kia ơi Mỗi lần đi biển là mỗi lần quì lạy Mong thuỷ thần đừng bắt đi làm con nuôi Này chàng trai thi sĩ kia ơi! Đọc thơ như khóc cùng biển cả Cúi gằm than cùng thuỷ thần Bao giờ không còn âu sầu, lo lắng vì sự tầm thường lầm than của nhân thế Hãy ngẩng mặt nhìn lên
Nhưng chắc chẳng bao giờ Mà sóng biển thì không ngừng tung lưỡi búa Trên con thuyền định mệnh ra khơi
Bản thảo
Người nhận bản thảo của toà soạn có nét mặt buồn Đó là lúc nhìn nghiêng Đưa lưỡi kéo cắt phong bì: - một giây im lặng nhìn tên người gửi Nhìn thẳng thì nét mặt lại trịnh trọng Hai bàn tay như dâng lên đọc lướt từng câu văn, hay bài thơ vừa mới nhận
Tay vuốt cho phẳng phiu và ghi vào sổ đầu bài
Cũng có lúc vô tình hay cố ý thở dài Thương cho người viết hay người đọc mà đăm chiêu Ra điều Lo lắng Gấp cuốn sổ lại âu sầu rầu rĩ Mái tóc đen Khuôn mặt đen Cau mày Trang văn này, bài thơ kia... Ngày mai về đâu? Ngày mai...ai cứu vớt linh hồn hay đẩy người ta vào ảo vọng? Mà đời thì cần phải sống Qua ngày Và lại cần thực và mơ.
Tôi một người cày cuốc trên trang giấy, Đen và trắng, thô và mịn màng Từung nín thở chờ người nhận bài ghi vào sổ tên mình Tôi chờ đợi Chờ đợi và chờ đợi... Tên mình được chương lên tờ báo tinh khôi Nhưng nhiều lần thất vọng Vì tên mình không đến được chân trời
Khi bản thảo bị loại ra rồi Tiếc một điều giấy ấy không làm được vàng mã Đốt lên ngọn lửa cho gọi âm hồn con chữ bay lên.
LÊ HƯNG TIẾN
Thời vụ
Bỏ vào khoảng trống Mấy vụ mùa thu mảy may hạt Ít ỏi phù sa
Trên cánh đồng triển hạn Ai đó cày xới lên sâu thẳm Làm con chuồn chuồn đói những vầng thơ
Khi đường bay lấm tấm vào sợi mưa Ký ức bốc hơi về đỉnh núi Ai đó cũ cái hồn nhiên và cái riêng tư
Những cái gọi trong thao thác Làm hư hao từng mớ cơ thể Trái tim rong ruổi làm đủ ưu phiền
Bỏ vào khoảng trống Tháng ngày qua lỏng chỏng đôi vai cày Vụ mùa thơ gầy guộc giống
Ném mồ hôi từ sóng mắt Chiều vật vã cho hồn chữ cày cấy Vụu mùa thơ chồi lên tư lự
Bỏ vào khoảng trống Bỏ vào khoảng trống
Con tàu định mệnh
Cảm thức sau con mắt Lội ngược về dòng sông Đôi khi biên độ vẫn là mỏng mảnh vô biên Định mệnh con tàu lại giăng võng mạc lên cao Theo tiếp tuyến thì não bộ cũng bắt đầu chao đảo Vô thức lại nảy nở sinh tồn Các thực thể trở về như một giấc mơ
Từ đó Cảm thức sau con mắt Lại lội ngược về nguồn cội Vết đau vẫn nằm thinh trong bóng tối Thời gian như thể hoá mình thành dòng sông cuốn theo các tia tử ngoại
Đến lúc con mắt nổi cộm lên những lốm đốm màu đỏ đỏ Cảm thức lại bất chợt vỡ oà trên con tàu định mệnh Và một lần nữa Vô thức lại bắt đầu nảy nở sinh tồn Các thực thể trở về như một giấc mơ
(nguồn: TCSH số 213 - 11 - 2006)
|