Tác phẩm đã xuất bản: - Hoài niệm chiều mưa (NXB Thanh Niên - 1991) - Và nỗi nhớ đã bắt đầu với gió (NXB Văn Nghệ - 2004) - Vỡ ra mưa ấm, trường ca (NXB Văn Nghệ - 2005) - Lê Vĩnh Tài & liên tưởng (NXB Văn Nghệ - 2006)
Bài thơ người tuổi ngựa
Mười năm rồi Ngọ Tình cờ qua đây (P.T.T)
1. sau một tin nhắn vay thi thoi ướt đẫm câu nói mớ đêm không ngựa không yên cương phi nước chảy đuổi theo nhau ngày tháng có nhau đuổi theo nhau không còn nhau nữa
đừng chạy ới chú ngựa cái nhìn không mí mắt hay mắt ngựa bị đau sao hình ảnh bây giờ như vỡ hay mắt ngực rã rời đêm nguyên vẹn ngực em buông vó sự dằn xóc vó ngựa ai hốt hoảng rạp đầu cúi thơ ngây xuống triền dốc gió hai nụ hoa mở mắt to hơn ai vùi mình hơi thở hay vó ngựa không phi vào con đường nữa một ngã ba cỏ lạ điên rồ hai viên bi màu đỏ ba lần vào như mơ
ướt đẫm câu nói mớ chỗ nằm của chúng ta đang tràn qua một bình minh vó ngựa chưa từng đớn đau 2. mỏi mệt ngựa đến ngã ba phố huyện Buôn Hồ(*) tắm con sông Tóc như tình cờ tắm mát cánh đồng tình cờ yêu nhau tình cờ tiếng khóc tình cờ nặng nhọc
ta vẽ vào phố huyện lỏng then vẽ vào em ngực trần hoa sữa vẽ em giấc mộng chập chờn buổi chiều tình yêu ghế đá ngựa hoang cùng ta quay lại mỏi mệt mơ vẽ nét cọ vào đêm tình tự không tên ta tô màu tím ngọn cỏ nụ hôn ta tô màu quên ánh sao trời như mắt lênh đênh tô màu giọt sương bây giờ đang vỡ pha màu thương nhớ với màu thịt da pha màu cỏ hoa tay em âu yếm với màu xót xa...
hay ngựa hoang không trở lại khu vườn ngày nhanh quá ai quên khép cửa chơi trò chơi lời hứa mai kia mốt nọ rồi ai lấy chồng thôi bây giờ im lặng chơi trò chơi số không
không còn một chiếc lá nhưng không là buổi chiều không còn một dấu vết buôn Hồ xanh và rêu 3. xanh đến mức đã mờ chiếc bóng ngón tay em mây trắng trên trời vẽ bằng ngòi bút mực xanh của ngày xưa ơi
cầm bằng nước mắt như mưa bước chân xuống thuyền trống đánh ngũ liên cầm bằng nét cọ đều tiên gạch màu rêu vẽ ngày xưa đâu mất lừa mũi tên bay ngược phía sau chạm hờ ngực gió vắng mặt giấc mơ chìm thuyền em khước từ làm phao cứu sinh bồng bềnh màu đỏ ------------------------- (*): Đã thấy phố và không còn lời hẹn/gió như là sương khói vỡ trên cao/đã thấy nhớ và không tên để nhớ/se se buồn. Ngày tháng cũ lao đao/... Và anh biết em ơi chiều nay phố/. Cũng như anh mất ngủ bơ phờ
Ở phòng siêu âm trong bệnh viện
máy siêu âm với hai đầu dò phản ánh hai chấm sáng lân tinh trên màn hình bác sĩ nói với người đàn bà: con trai không ai nói chúng ta là ai chúng ta từ đâu tới chúng ta cần chuẩn bị điều gì để không làm con rối bị cuộc đời cắt dây
bác sĩ chỉ vào màn hình đồ thị điện tâm đồ không ổn định chớp loá nhì nhằn màu đỏ và nâu không biết màu thở dài êm dịu hoa hồng gai rất nhọn và đau Ngày mai bay em áo gió không màu
bác sĩ không thấy trên màn hình trái tim ướt nụ hôn con suối thèm khát thời gian đã làm gì lặng lẽ mũi tên bay kiếp người hết tầm rơi xuống
bác sĩ không thấy trên màn hình đôi mắt đang trào ra nức nở chong chóng gió xoay xoay tiếng khóc vỡ tan thế giới khi già nua mới biết muộn phiền rồi lặng im như đất
trên màn hình hai chấm sáng lung linh bác sĩ siêu âm chăm chú viết phiếu tính tiền không nhìn cặp đùi người đàn bà dưới váy run run...
Bài thơ về sự cả nể
sáng nay chiếc áo đỏ im ngủ vẻ mệt mỏi của người mới đi xa thức khuya viết câu thơ liên tưởng giấc mơ với bậc đá... cỏ và hát tán lá với con suối bóng tối với bất động lim dim
tại sao không liên tưởng hạnh phúc dửng dưng nỗi đau phá giá oằn vai người nuôi cá basa mắt người nuôi gà nỗi kinh hoàng hố chôn dịch cúm dường như chiều nay chúng ta quên mất cuộc đời nhiều cánh cửa cùng đóng lại ước mơ với một ly cà phê Highland bốn mươi ngàn khuyến mãi máy lạnh quên mất người trồng cà phê ở Tây Nguyên bốn năm rồi sáu ngàn một ký khuyến mãi mồ hôi khuyến mãi đôi mắt thất thần bất ngờ siêu thị đôi mắt hú còi báo động vô ích mênh mông
lẽ ra phải kêu lên nỗi đau cành cây gãy chúng ta cứ hát ca ban mai mưa lá ướt(*) chân mây thật nhiều gió và buồn lẽ ra phải gánh nặng dự báo tro than và lửa những tiếng động ầm vang sáng tỏ mưa đang ngộp thở thung lũng đậm đặc kia
tách cuộc đời ra khỏi giấc mơ một tiếng kêu như vỡ như vỡ chảy nhựa mê man rừng cao su chúng ta cứ hát ca ánh sáng mơ cánh rừng cổ tích ngày xưa xa và đêm áo đỏ dịu dàng hơn đang cởi nút chiếc áo mưa màu xám màu xám ánh sáng rồi sẽ phập phồng hai bậc đá hai bậc đá nhũ hoa như thật trong tóc mai buổi sớm rớm mồ hôi trong mắt đêm giữ tặng phẩm bầu trời là lá khô là lá khô bóp nhẹ vào em ôi đau vỡ
không ai nói gì cả không làm sao nghe được chỉ hát ca ban mai lá ướt chỉ mang vào giấc ngủ tiếng chim non chíp chiu chíp chiu
------------------------------ (*): Ta nhân danh điều gì mà hát ca vô tận/ nỗi buồn của em ta không cùng vận động/ ta đã nhục nhã rút ra khỏi đôi chân em/ im lặng ngủ quên hơn cái chết/ đen nhọn và quên...
(nguồn: TCSH số 213 - 11 - 2006)
|