Nhịp sống thơ
Thơ Sông Hương 02-2005 (2)
10:05 | 10/02/2009
Kiều Trung Phương - Tạ Văn Sỹ - Lê Tấn Quỳnh - Trần Tịnh Yên - Quang Huy - Tôn Nữ Thu Thuỷ - Phan Tuấn Anh - Lê Ngã Lễ - Ngô Cang - Nguyễn Quân - Đào Duy Anh - Nguyễn Thị Ngọc Hà - Huy Tập - Đức Sơn - Nguyễn Văn Quang - Lê Vĩnh Thái - Phan Trung Hiếu - Thanh Tú - Lâm Thị Mỹ Dạ - Văn Cầm Hải - Duy Từ - Lê Thái Sơn - Thuý Nga - Châu Nho

KIỀU TRUNG PHƯƠNG

Cầm tay nỗi buồn

Đường lên A Lưới
Sương vây
Bản chiều hun hút
Cầm tay nỗi buồn
Em đi
Về phía thượng nguồn
Xa phố Huế
để đêm cuồng riêng tôi

Đêm mơ
Ôm trọn vòng đồi

Mưa thác đổ
Suối đến hồi
Nhớ thương
Hình như
Neo một làn hương
Dìu ta đi
            Suốt
                  con đường
                        đỗ quyên...

TẠ VĂN SỸ

Uống rượu với Thu Bồn

- Sỹ ơi, uống nữa đi thôi
Anh em ta  -“Kẻ chịu chơi cuối cùng” (1)
Đã chơi không được nửa chừng
Đau già buồn trẻ cụng chung ly này!

- Vâng, thưa anh, uống cho say
Rồi ra ta vỗ trắng tay phong trần
Đau anh hồn lớn thi nhân
Buồn tôi là những thăng trầm nhục vinh
Đau anh một cõi tử sinh
Buồn tôi thế thái nhân tình thiệt hơn
Đau anh bao mộng không tròn
Buồn tôi là những cỏn con chuyện đời...

... Một ly này nữa, xin mời
Đông tây kim cổ đất trời say chung
Một ly này nữa, xin mừng
Hồn thiêng thiên cổ cụng cùng muôn sau
Một ly này nữa, mời nhau
“Đánh đu cùng với bể dâu” - đã từng! (2)

Một già một trẻ rưng rưng
Ly đau chạm với ly buồn mà say!

-------------------------
(1) Thoát tên bản thảo tiểu thuyết chưa in của Thu Bồn
(2) Thoát tên tập thơ in cuối cùng của Thu Bồn

LÊ TẤN QUỲNH     

Mùa xanh

Mở mùa xanh em thức tôi từng giấc sống
Ngày đi qua vớ vẩn những nấc trời
Có quàng tay rồi nỡ gì.. vô hạn
Nõn nà sông im lặng díu dan trôi.

Cái tần ngần làm duyên khung cửa chớp
Thăm thẳm màu cuống quýt mặt mày nghiêng
Phố nâu cũ đã đành em rất vội
Lãng đãng mà xin nhớ xin quên....

Rồi lạ lùng đẩy sớm mai chớp mắt
Rủ rỉ nhau cho đến tột cùng xanh...

TRẦN TỊNH YÊN

Quê mùa

Tiếng chim
trong bụi tre làng
sớm mai vẫn hót rộn ràng
giọng quê

Tôi nương theo giọng chim về
bối lên gốc rạ
mà nghe quê mùa

Đường làng
hương bưởi thưa thưa

Lẫn trong tiếng ếch
nghe mưa gọi đò

Chở ca dao
trên cánh cò
Lúa chiêm xanh biếc câu hò
mẹ ru

QUANG HUY

Bất ngờ em
                       
Tặng M.S

Bất ngờ nắng nở  bừng trong kẽ lá
Gió heo may se lạnh đón em về
Bờ sông vắng một cánh cò lấp loá
Cỏ mùa này xanh ngắt suốt
triền đê

Bất ngờ chuông buông mãi chùa xóm cũ
Cây đa già sương khói phía
trăm năm
Đường sang chợ chị suốt thời
nón trắng
Chị lấy chồng xa cách một bờ trăng

Bất ngờ gió, một vì sao lạnh buốt
Đêm nước ròng bìm bịp thức
cầm canh
Nhịp cầu mảnh nối hai đầu nỗi nhớ
Lời mẹ ru thấp thỏm phía
mây thành

Ta sửng sốt gặp nhau từ buổi ấy
Lúc sân trường nhún nhẩy bóng em qua
Nên đôi mắt đen tròn ngơ ngác mãi
Đã bất ngờ chiếm đoạt suốt đời ta.
                                   
2004

TÔN NỮ THU THUỶ

Hoa

Không khóc dưới chân mình sỏi đá
Không nghĩ về miền đất hoang dã
Không kiếm tìm
Không nhan sắc
Không âu lo mất mát
Bất tận
Không tên.

Hoa
Nụ cười
Của đá xanh bao năm trước
Đám mây
Của giọt lệ bao năm trước
Làn nắng
Của rêu mốc tù hãm
                               bao năm trước.

Nghiêng nghiêng
Không lời
Hoa
Bất tận
Chân trời
Yêu dấu trong tôi.

PHAN TUẤN ANH

Màu hoang cổ

Chợt nghe em về bên lối cũ
Cỏ rung rinh nghiêng lá đón giao mùa
Nửa biếc xanh nửa kia vàng úa
Giữa hai mùa là nỗi nhớ không tên

Giữa con đường gió lạnh thổi trong đêm
Tóc em bay bỗng dài thêm trong gió
Áo dài xưa em bỏ quên trong cỏ
Trong nỗi niềm những thương nhớ màu xanh

Gửi cho em một kí ức yên lành
Những dấu yêu xa xăm màu hoang cổ
Màu thời gian trầm ngâm trên mái phố
Những tình thương chẳng nói được bao giờ

Đến bên em tình cờ một giấc mơ
Mơ hồ anh quên rằng mình phiêu lãng
Giọt sương anh gục đầu trên năm tháng
Rơi vai em thấm đẫm giấc mơ hồng

LÊ NGÃ LỄ

Giấu

Có gương mặt
Giấu vào trời mây
Vén lên trông thấy mặt trời
Long lanh nắng chiều
Doãi tay mượn trời soi ánh lửa
Gặp mặt mình lạ lẫm

Giữa đường bay
Ngơ ngẩn cánh diều
Mỏi gió
Lạc vào em
Tan loãng cõi thênh không

NGÔ CANG

Tết nhà ta

Chiều ba mươi
bên nồi xôi nếp mới
bát canh thơm tôm cá tát ao đìa
các con khen, cải ngồng chưa
chín tới
vị men đời đắng ngọt vợ chồng chia...

Nhuận bút thơ
lì xì con mừng tuổi
còn riêng ta cút rượu đón giao thừa
cúng ông bà, cả nhà vui như tết
dẫu có tiền, chưa chắc dễ gì mua!

Sáng mồng Một
quê hương xanh màu lá
cúc, mai vàng nở thắm lối xuân qua
khăn áo dắt con thăm nội ngoại
xông đất thơm mùi mới lạ tứ thơ ta!

Xong Tết
chuyện mùa màng toan tính
chồng nói rồi, vợ bảo có chi mô
chỉ cần, đầy ắp tin yêu đời là được
để tết nào cũng có
tiếng vợ con cười rộng mở những trang thơ...!

NGUYỄN QUÂN

Đâu là chỗ tận cùng...

Thâm canh trên cánh đồng thơ
Ngữ ngôn, ngữ nghĩa - ngẩn ngơ
                                          ý tình
Đi trong giai điệu hồn mình
Đi trong thế giới ảnh hình...
                                         Tôi đi.

Yêu đời nên lắm nghĩ suy
Yêu người mưa nắng vẫn đi
                                  cùng người
Như dòng sông tháng- năm trôi
Cứ đi...Dù biết lở-bồi sau lưng...

Cánh đồng khoe sắc mùa xuân
Nơi mô là chỗ tận cùng cõi thơ?

ĐÀO DUY ANH

Bản sinh ca

Có những lúc từng thớ não nốc bầm thời gian ngược
bàn tay bấu vào từng luống chữ
làm ngã nghiêng chiếc bóng trên tường thèm dâng hiến
Có những lúc linh hồn trốn canh cho giấc ngủ
là thực hay là mơ
khát vọng vẫn ẩn tiềm trong ngăn kéo trầm tư
lơ mơ dòng nhựa non rưng rưng bóng lá
mong cuộc hiện sinh này - kiếp người là để nối những vòng tay...

Muốn viết lời bạt cho cuộc đời
mắt lại mở vào bóng tối
trong bóng tối thời gian trở nên nặng nề hơn
bóng tối bước qua những linh hồn như chết
hoá thân vào đâu?
đớn đau của sự thoát hình
là thực tại nằm bên kia nhãn giới
biện minh cho điều gì
những chiếc lưỡi tập uốn cong

Có những lúc... có những lúc...
như vòng tròn sóng - xoay theo nhiều hệ luỵ
và tôi - và ai? choáng váng...
ơi! những sinh thành và hoại diệt
xoay vòng tròn nồi
bản sinh ca bắt nguồn từ những bàn tay viết ký âm: không - có
con tim vỗ nhịp tập tầm vông
cuộc người loang lỗ...
những hiện thực bỏ trống!

Giá mà biết ngập ngừng như gió
mùa thu sẽ chẳng vàng xương xẩu...
cuộc sống, còn
bản sinh ca
bất tận...
và nỗi nhớ những người sống mới da diết làm sao
câu trả lời
vật vờ trong gió
hơi thở trầm mặc của bông hồng
làm thức dậy tình yêu...

NGUYỄN THỊ NGỌC HÀ

Phủ Tây Hồ ngày xuân

Ngàn năm xuân ấy nữa rồi
Vẫn nghe thắm cũ khẽ rơi thầm về

Bóng hoa Bến Trúc còn kia
Liễu buông xác nắng mưa nhoè dấu chân
Cuối trời khuất mấy trầm luân
Cỏ mòn bạc mấy phong trần đã qua

Bước gân níu lấy miền xa
Loanh quanh như ngỡ gặp ta kiếp nào
Chuông rền vọng cõi thanh tao
Chốn thiêng còn lối khác vào dâng hương
Trông ra chỉ một đoạn đường
Chen chi muôn nỗi đời thường ngổn ngang

Khói nhang lại vái khói nhang
Dâm Đàm lả tả tro vàng giấy bay
Thôi... bồng bềnh cứ Hồ Tây
Vin đào đành hái sương đầy mà xuân

HUY TẬP

Xuân vô tư

Tết về tới đường cái
Hồn quê thơ ngây bấy lâu gần lại
Nhìn ra xa
Rộng dài trái phải
Những nếp nhà thư thái
Thiêm thiếp nằm dìu dịu luỹ tre xanh
Những nếp nhà nho nhỏ
Mái lợp rạ lợp tranh
Âúm chén gường bàn
Bóng xưa lưu niệm
Thời gian chừng như quyến luyến
Hương lương vương nhà
Muôn thuở không ra
Tết về tới nhà
Chạm vào ngõ nhỏ
Tiếng trẻ cười
Nắng xuân vàng hênh hênh óng ả
Nắng đơm hoa
Trải bước bâng khuâng
Gió.
Tết vào nhà
Xuân thơm hồng lên má
Tết về tới đường
Tết về tới ngõ
Tết bước vào nhà
Ta thành thuở nhỏ
Ta như mùa xuân
Rất quen rất lạ
Trong nhà mình ta nở
Một nhành xuân nhỏ vô tư

ĐỨC SƠN

Ngày xanh

Có chiếc áo xanh, anh muốn gọi
Có khoảnh khắc mải ngắm nhìn
Im lặng riêng không hề nói
Đành lơ đãng, anh vị cứu tinh

Ngọn nến tự cháy thiết tha
Cây vĩ cầm ngân
                         khúc nhạc ngày
Nốt nhạc buồn lẩy đúng tên em
Tuổi non tươi tràn mơ mộng

Anh bóng đêm nhìn rõ mặt
Nhìn cỏ măng búp ngà
Một vì sao là con mắt
Soi rõ tim anh thoát tục kiêu sa

NGUYỄN VĂN QUANG

Màu sắc...

Ta với em bắt bóng suốt ngày đêm
Để buồn vui ép vào ký ức
Sáng đón trưa đưa quen mặt con đường
Nắng mưa sân trường đêm đêm nỗi nhớ rụng chữ

Bao lớp học trò đi qua... để lại sau lưng mùi bất hạnh
Bụi trần gian trắng nỗi cô đơn
Từ cảnh chia tay đến chừ còn ớn lạnh
Không phải xa em... mà lạnh từ trong xương

Vì em ra những bài toán bằng ngân sách địa phương
Anh thay vào giáo án những bài thơ lãng mạn
Hết xoá mù lại phổ cập cấp hai
Thành phố ơi! cửa ngõ phía bắc

Đừng tin những con đường ăn mặc
Để phấn son tô hồng
Hãy nhìn quá khứ và màu sắc
Hãy đọc vào mắt ta bao dòng sông...

Chừ sóng đã bạc thì mây cũng bạc
Ta em cứ thế mà cách mặt
Vì trần gian chen ngang
Ta muốn hôn em nhưng sợ thiên hạ lỡ làng.

LÊ VĨNH THÁI

Nhớ Bùi thị

“Trèo lên cây bưởi hái hoa
Bước xuống vườn cà”...
tìm ánh mắt nhung
Đường xanh
quen
vẫn ngại ngùng
Có chăng em
chỉ lạ lùng
với tôi.

Tìm nhau
lạc lẫm giữa đời
Thắp đêm Bùi thị
trắng lời
tìm nhau
Tìm em
cuối đáy mắt sâu
Gọi em từ thuở
nhuốm đau buốt lòng.

Thời em
gió rét qua sông
Buông xuôi
tôi
ngọn lá hồng
buông xuôi
Từ tôi
đuối
ánh mắt người

Từ trăng Bùi thị
Khóc
cười
dở dang.

Đêm sương
ướp lạnh tay choàng
Thả
rơi
từng ngón
bàng hoàng
chùng rơi
Nhớ thương chi nữa
người ơi
Tôi còn tê dại
khóc người xưa xa...

PHAN TRUNG HIẾU

Lên chùa

Vải dâng ngàn hoa nõn
Lãng đãng chìm trong sương
Suối Yến lơ mơ ngủ
Biết bến nào đục, trong?

Núi xô về cửa động
Lí lách mái chèo khua
Lá thuyền nâu đủng đỉnh
Lòng hương hoa lễ chùa

Bếp trời đang đỏ lửa
Mùi thiền thơm thảo bay
Cõi phật xa thăm thẳm
Biết bao giờ tới đây?

Thương voi trời bị phạt
Vết chém xưa chưa lành
Chắc chồn chân gối mỏi
Bỏ cuộc chơi không thành

Chợt thích làm núi Dẹo
Khật khưỡng chốn Bồng lai
Động chùa như hũ rượu
Chuốc hương nồng men say
                                Chùa Hương, mùa khói hương

THANH TÚ

Hoa hồng

Đỏ ngất ngây trong sương mai
Hãy nói điều gì đi hỡi vành môi
                           ngập ngừng tán lá
Mùa xuân đang đến tầm tay
Xin đừng ngủ yên
Xin đừng để ngọn gió lay
                             giọt sương sẽ vỡ
Và vành môi kia không còn
                                    trinh nguyên
            như ước mong muôn thuở

Hoa hồng!
Có thể ai đó sẽ lãng quên trong buổi sáng cuối đông
Nhưng không trách tâm hồn người
                                              hoá đá
Cũng có thể sắc mùa hoa sáng quá
Nên chi không thể gọi tên
Tôi yêu hoa hồng và cả yêu em
Muốn ôm vào vòng tay mùa xuân
            cùng khoảng trời xanh biếc...
Màu đỏ ấy có thể làm tôi chết!
                                            Sáng 17/1/2002

LÂM THỊ MỸ DẠ

Nguyên chất

Người ta cắt những con cò bằng giấy
buộc vào nhau đưa sào vít lên cao
Muốn bắt cò thật phải làm cò giả
Trí khôn con người - buồn làm sao?

Đàn cò giả cánh bay chấp chới
tung tẩy nghiêng chao, lui tới, lượn lờ
Xúm xít bầy đàn hớn hở
Đâu biết mình nhờ gió đẩy, dây chăng

Chú cò thật một mình cặm cụi
một mình thôi như dáng mẹ tảo tần
Bên bờ ruộng kiếm mồi lặng lẽ
Đâu biết mang danh mình sự giả dối lượn bay

Chú cò thật
nguyên chất lời mẹ hát
nguyên chất bùn
nguyên chất lúa
nguyên chất ca dao
Trắng muốt thân cò lặn lội
nghìn năm vẫn giữ nguyên màu

Tôi đi qua cái thật cái giả
Nghe xót lòng một nỗi đắng cay
Thương cò trắng trắng mình đơn lẻ
Nguyên chất ơi,
                        khan hiếm thế đời này!?
                                                Huế, 18/10/2004

VĂN CẦM HẢI

Con và mẹ

Phượng Minh xanh thảo nguyên
mặt trời châu Âu
thảnh thơi trên mái mây lợp làn ánh sáng
ngọt nâu bến tóc
Amsterdam
bồng tưởng tượng vào tim
chiếc nôi
ngút ngàn bài ca
tay Mẹ dài hơn chuyện cổ tích
ngày lẫm chẫm bình minh
không biên giới
bập bẹ trăng sớm
con xanh thảo nguyên
chính mình
đồng hiện
của mưa trắng trình diễn ven sông Nhật Lệ khoả thân muôn năm
câu khẩu hiệu dắt mơ qua bao nền văn minh tìm con trong từng giây nghiêng rượu
đàn bồ câu
anh đào mưa
mưa anh đào Halle
mưa anh đào La Haye
mưa anh đào sông Sein
ngắm bóng mình dịu dàng trên bàn tay Mẹ
trong lành bụi Chúa
bởi thế giới
không màng lời cầu nguyện khi chúng ta là niềm tin yêu tất yếu
trong mơ tế bào vẫn điềm nhiên mơ
và đàng hoàng dắt mình đi qua thảo nguyên trong sáng mùa màng thương nhớ!
                                                                                Bastion Hotel 14.3

DUY TỪ

Bên kia bờ sông

Bên kia bờ sông
trắng phau vết chân của lũ
cỏ lá bạc tóc gượng dậy
thửa rơm rạ sau mùa nước nổi
xao xác phù sinh.

Bên kia bờ sông
đã dừng đập giấc mơ của hoa
những lối mòn rải đầy đá cuội
đã dừng đập giấc mơ của lá
lung linh bừng sáng giữa trời.

Bên kia bờ sông
mồ hôi của tháng năm
dạt trôi về biển xa xăm
để lại nỗi buồn
hoang vắng mùa đông

Bên kia bờ sông quê tôi
thương mẹ tóc thêm sợi bạc
chắt chiu gom nhặt cỏ, hạt
âm thầm gieo lại mùa sau.
                                28/12/2004

LÊ THÁI SƠN

Hai người đàn ông uống rượu

Em trao một chén cho chồng
Và tôi một chén
Hai người đàn ông
- Chạm
Tôi uống chén cay ruột rát như bào
Chén nữa em trao
Chồng em lim dim mắt
Tôi vô thức
cạn.

Mấy lượt nghiêng chai
Lại nghiêng chai nữa
Em không nhìn ai, mắt như ủ lửa
Hình như ba người không ai
                                        cầm đũa.

Tôi xin chén nữa
Em khẽ nhíu mày.

Hai người đàn ông uống rượu
Một người đàn bà say.
                                                2004

THUÝ NGA

Chung rượu trần gian

Đêm xuân muộn
Ngày vén màn sương sớm
Trần gian mênh mông
Giới hạn cuộc đời gần
Phút Giao thừa
Cạn chén, chào Xuân!

Cuộc sống thênh thang
Với bao điều bí ẩn
Không hành trang
Không lời chỉ dẫn
Học đôi điều
Thế giới vẫn mênh mông...
Bước... chập chững
Bước... vội vàng
Bước... quay lưng
Bước cao, bước thấp
Ngã bao lần
Đứng dậy, sẹo hằn da
Xuân lại đến!
Chung rượu trần gian
Giao thừa huyễn hoặc
Đêm vơi đầy, cạn chén
chào xuân!

CHÂU NHO

Tìm xa khơi

Sương giăng nhoè tâm thức
Đỉnh gió hoàng hôn nâu
Cánh chim nghiêng chiều nắng
Mây bơi hồ nông sâu.

Trăng trôi trong khát khao
Ngỡ mình đang hoài niệm
Vỗ cánh chú cào cào
Bật mùa màng tỉnh giấc.

Lá tìm vầng trưa nắng
Hương thư xanh ngang trời
Ta tìm ai cõi rộng
Sáng ngân hà sông trôi.

Gió tìm mây muôn thuở
Mây về biển đầu thai
Trong mộng tìm dang dở
Cánh buồm tìm xa khơi...

(nguồn: TCSH số 192 - 02 - 2005)

 

 

Các bài mới
Chùm thơ Lê Nhi (11/11/2024)
Các bài đã đăng