Tự tình đêm mất ngủ Ta có nợ nần gì không hả gió?... Mà hàng tre xao xác mãi ngày về Cơn mưa chiều mát dịu mảnh đời quê Cho bớt dầu dãi phận người lam lũ Mẹ nằm thương le lói ánh trăng khuya Chưa sáng nổi ước mơ thời con gái Cánh chuồn ớt mang tủi hờn đi mãi Thăm thẳm xa vời vợi phía mây ngàn Ai khao khát ngủ trên đỉnh Vinh Quang Xin chớ vong ân quên lãng mọi điều Bởi chúng ta sống một thời túng thiếu Kiếp rạ rơm trỗi dậy tự đất buồn Hạt gạo quê nuôi dưỡng những tâm hồn Mẹ chắt chiu để dành mùa no ấm Manh áo sờn ướt lưng cha thắm đẵm Giọt cần lao cháy bỏng cả tình đời Dòng sông kể sao hết nỗi đầy vơi Con đò trôi âm thầm qua ngày tháng Bóng cò đêm quê mình còn gầy lắm Vội rủ nhau bay về hướng mặt trời Hoa cải Hoa cải vàng ngời ngợi nắng Dung dị một mảnh đời quê Ai bao năm lạc lối về Bỏ quên mấy mùa hoa cải Bên sông có người con gái Chiều chiều ra đứng ngóng trông Thấy hoa cải xinh như mộng Đắm say mê mẩn tháng ngày Thế rồi triền đê từ ấy Không còn gặp lại dáng xưa Giờ em nháo nhào chợ búa Rẽ ngang sang bến vội vàng Gió rủ nhau đi lang thang Hoa cải héo vàng mùa cũ Nửa khuya con thuyền mê ngủ Chợt nghe lời ru... bàng hoàng... BÙI ĐỨC VINH (nguồn: TCSH số 143 - 01 - 2001) |