Ngưng Thu - Đoàn Trọng Hải - Trần Tịnh Yên - Lưu Ly - Phan Công Tuyên
NGƯNG THU
Còn mãi hương sen
Đêm lặng im tiếng gáy
Chú Dế Mèn thôi phiêu lưu cuộn râu buồn tưởng niệm
Cào Cào dậm chân gào khóc nhớ Tô Hoài
Giữa hạ buồn mưa buốt vạt ngô khoai.
Đêm Xóm Nghèo hiu hắt ngọn đèn vàng nghe tiếc nhớ khôn nguôi
Lão Vối ngủ yên bỗng giật mình rung trang sách cũ
Thương nỗi tình đau Vợ Chồng A Phủ
O Chuột bùi ngùi
Xóm Giếng buồn xo
Phủ Hoài Đức mặc trầm
Dòng Tô Lịch chậm trôi
Tiếc nuối người đi… đi mãi, luyến Tô Hoài.
Hà Nội vào mùa mưa thấm đẫm Thanh Oai
Đẫm ướt hương Sen, xót lòng Cầu Giấy
Nhớ Họ Giàng ở Phìn Sa; Mười năm; Xuống làng; Truyện Tây Bắc …
còn thương… thương biết mấy.
Tình người vốn dạt dào vạn con trẻ xưa, sau.
Đứng trước vong linh ta thành kính nguyện cầu
Xin tiễn hương hồn người
Hãy yên lòng về với đất mẹ ơn sâu
Vẫn còn đó trên đời những kiệt tác đi vào lòng lớp lớp trẻ mai sau.
ĐOÀN TRỌNG HẢI
Những xác lá chiêu hồn
Những xác lá chiêu hồn diệp lục
ngày giấc mơ không thức dưới mặt trời
loài rêu bám góc tường hãi nỗi xanh dờn dợn
ám ảnh cái chết xám
phía hiên nhà có tiếng chim nào vừa trôi?
giữa dòng sông thời gian mớ ngủ
âm âm sắc vôi loang lổ
mắt lá lạc đường
bên ngoài cửa sổ
bầu trời ký họa hình khối
trong tia nắng
đang cơn sặc khói
nghe ký ức
hoảng loạn
lăn lóc từng vạt cỏ
mùa dế tìm bầy chẳng thể hồi sinh
và những hàng cây
vừa khai sinh đà bứt tử
trên ngồn ngộn con đường trải nhựa
trên ngồn ngộn con đường bê tông
ơi xác lá chiêu hồn
diệp lục rơi vệt nước mắt về nơi quá quãng
TRẦN TỊNH YÊN
Tu viện núi
Thầy Tỳ kheo
Về sau chái núi
Tìm chỗ ngồi vạn năm
Cố thoát ra khỏi ám ảnh giấc mơ tiền kiếp
Trong tầm tã tâm linh
Giữa những nấm hoang tiềm ẩn trong hư giác
Sớm mai
Trong bình bát đầy lá vàng
Uống ngụm sương mù
Nhặt tiếng chim trái mùa
Phóng sinh vào tiềm thức
Và thiếp vào giấc ngủ kiết già
Có tiếng mõ vọng ra từ vực lòng thầy
Tiếng cầu kinh trong thớ đá
Ngoái nhìn hư vô trong xác chuông chiều
Vang lên từ một Niết bàn xa thẳm
Giữa vĩa lòng thầy
Rộn ràng giấc mơ cố thổ
Và thầy Tỳ kheo
Đã rời tu viện như thế!
LƯU LY
Ngày về phố núi
Giá như em trải được lòng mình
Cho sương gió lạnh dần từng thớ thịt
Không còn biết đau
Không còn nhớ nữa
Hóa đá tim mình khi nhắc đến tên anh
Phố núi ghập ghềnh
Phố núi đầy sương
Gửi dấu yêu em vào tận cùng xa khuất
Bên là thác đổ
Bên là núi cao
Em như ngựa hoang lạc đàn
Anh như ngôi nhà kín cửa
Hoa Đỗ Quyên vẫn dịu dàng khoe sắc
Mờ phai bóng dáng thị thành
Hoàng hôn vụt đến rất nhanh
Cuốn vào Thác Mơ một tình yêu chết
Ngày em về phố núi
Phủ nỗi buồn giăng kín những vần thơ
PHAN CÔNG TUYÊN
Cảm nhận Nam Đông
Nam Đông một buổi sáng
Mát dịu trời đầu Thu
Lắng đọng trong tâm tư
Gợi bao điều đáng nhớ
Nơi đây nhiều cơ sở
Giặc khiếp sợ một thời
Đồng bào ấm tình người
Luôn tin theo cách mạng
Trong những năm lửa đạn
Căn cứ địa vững vàng
Lịch sử đã sang trang
Nam Đông dần khởi sắc
Cán bộ và nhân dân
Cùng nêu gương tiến tới
Dựng xây nông thôn mới
Huyện miền núi anh hùng
Đoàn kết vì quê hương
Cuộc sống đượm sắc màu
Nam Đông sớm mạnh giàu
Công lao nhiều vô kể
Tự hào bao thế hệ
Tên đất và tên người
Truyền thống đẹp muôn đời
Một vùng quê cách mạng!
Nam Đông, ngày 08/7/2014
(SH306/08-14)