PHẠM THỊ PHƯƠNG THẢO
Hà Nội
Tỏa bóng mát xuống tôi
Là bóng dáng uy thiêng của bao nhiêu thế hệ
Lồng lộng một vòm trời cao xanh đã ngàn năm với thâm nâu mái phố
Rợp tóc tôi là vòm me, vòm sấu
những chứng nhân xù xì mà tuổi lá rụng rơi quên mùa cũ…
Ngoài xa kia
những triền đê luống tuổi
giang tay ôm Hà Nội và ngẩng đầu hứng gió
Gió cuốn vào lòng tôi những dải ngô xanh mướt khua gươm
Gươm Long Biên xưa đếm nhịp cầu nhiều binh đao máu lửa
năm Cửa Ô hằn vết sẹo chiến chinh?
Sông Hồng sóng xoải nằm thở
In bóng dáng mùa mùa và ngàn xưa lam lũ
những người đàn bà từ muôn thuở
đòn gánh có còn vút cong chở hoàng hôn vào phố?
Phố mải miết những kiếm tìm thả ước mơ trôi dọc theo ý nghĩ
Những ý nghĩ về thế giới và hội nhập miên man
Bóng điệp điệp trùng trùng cờ hoa, một chiều thu lịch sử
Nước sông Hồng ngàn năm trôi loang loáng …
Ba mươi sáu phố phường Kẻ Chợ
tôi lạc bước cổ xưa cùng năm tháng
Hoa sữa thổi khát khao vào mắt đêm Hà Nội
Khoe những búp môi hôn đỏ chúm chím nồng nàn
Tóc ai xanh mát nước Hồ Gươm…
Từng giọt đêm Hà Nội chầm chậm chảy trong tôi
Chảy về quá khứ, chảy về hiện tại và chảy đến xa xôi
Như tình yêu bền bỉ của ngàn năm về trước
Tan loãng những heo may
Và người đạp xích lô đêm nay có chở thu thả dấu ngã lên trời?
Sóng Tây Hồ ngàn năm thầm thì vỗ vào tôi
Ướp hương đêm mùi hoa sữa ngày nào cho người đi biệt xứ
Và dấu bùn thơm còn ấp ủ
Hồn sen đất Việt nở bông trắng nhụy vàng
Nắng Cổ Ngư từng búp gió lênh loang…
Đêm se lạnh Đồng Xuân ru giấc phố nồng nàn
Em có về nơi tượng đài Vua Lý mà Hà Nội hân hoan?
Đêm ngàn năm tan chảy
Hà Nội dẫu thật gần, Hà Nội cũng thật xa?
Hà Nội ngày lửa cháy, Hà Nội dáng kiêu sa?
Hà Nội thức trong bạn, Hà Nội chảy trong ta?
Đêm trở dạ …
Thăng Long tóc còn xanh đã lẻ một ngàn năm ?
PTPT
(Hà Nội ngày 10/10/2014 - Kỷ niệm 60 năm ngày giải phóng Thủ Đô)