Ngô Liêm Khoan - Nguyên Hạnh - Trần Hương Giang - Hoàng Ngọc Giang - Dương Anh Đằng - Trịnh Minh Hiếu
NGÔ LIÊM KHOAN
Thức cùng ảo giác
Nhàn nhạt điện trắng đêm
Ta nhàn nhạt ta đêm trắng
Thuốc hết gạt tàn đầy
Tách trà nguội
Hắt vào khoảng vắng
Gợn tay
Như nước vừa chạm khuôn mặt ai
Đang nhìn ta từ bóng tối
Khuôn mặt
Chỉ vói một tròng mắt
Không có miệng
Để cất lời
Khuôn mặt
Chỉ với một vành tai
Không có chân
Để dấn bước
Khuôn mặt
Chỉ với một vầng trán
Không có tay
Để chạm vào quản bút
Khuôn mặt
Nhơm nhớp cặn trà
Nhòa cùng nước mắt
Vân Am, 01/05/07
NGUYÊN HẠNH
Dấu chân ngày
Bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ
và vạt nắng lung linh
gợi nhớ
Cơn gió nào cõng tuổi thơ tôi đi xa
Dấu chân ngày thấy lạ
Tuổi xuân qua
Niềm vui hiếm hoi còn lại
Như quả chín trên cây tháng chạp
Khoảnh khắc mềm lòng khi trăng bạc
xuất hiện
Khắp vườn bảng lảng trăng
Ảo huyền
trong suốt
Hiển hiện khuôn mặt ai trẻ trung
chân thật
Cầm niềm vui nhỏ nhoi
Hiền như cỏ dại
Không phải chỉ có mùa thu mây giăng đầy
nỗi nhớ
Cúc nở vàng sân
Cửa mắt tôi bao lần trăng đọng
Chỉ mong một điều
Hạnh phúc cầm tay
TRẦN HƯƠNG GIANG
Dòng sông tuổi thơ
Ta về đứng lại nhìn dòng sông
Khơi dậy lên nỗi nhớ nao lòng
Tuổi nhỏ một thời xanh xao đẹp
Ngày xanh như bóng câu qua mau...
Ta tìm ta bên bờ bến xưa
Tìm trong dòng nước mát ngây thơ
Đùa bơi cùng reo vui với bạn
Kỷ niệm một thuở vẫn ròn vang.
Ta đứng bên cầu buồn mênh mang
Nước cuốn trôi xa thuở huy hoàng
Tuổi xuân cũng ra đi vội vã
Còn lại ký ức những hoang tàn.
Trời cao nghiêng xuống mặt sông xanh
Len nhẹ hồn ta những ân tình
Của những ngày vui dài không dứt
Của mối tình duyên đã lỡ làng.
Bỏ lại quê sầu người ở đâu
Bỏ lại dòng sông mối tình đầu
Bỏ những ngập ngừng ngày yêu dấu
Cho dòng nước buồn cuồn cuộn đau...
HOÀNG NGỌC GIANG
Hẹn cùng người đàn ông
không phải là chồng
Hẹn cùng người đàn ông không phải là chồng
trong một chiều nhạt nắng
Đồng lúa cuối xuân nồng nàn hương con gái
Gió mơn man đuổi những đợt sóng vàng
Ôi! Ánh nhìn đắm say mà như tận cuối trời
Nơi đám mây bồng bềnh về nơi phiêu lãng
Cuối đáy nhìn đậm nỗi buồn sâu lắng
Tận đê mê ám ảnh những âu lo
Hẹn cùng người đàn ông không phải là chồng
trong một quán cà phê vắng
Nghe lại những lời hò hẹn
Rưng rức lại những cảm xúc yêu thương
Giá có thể cùng đi chung trên một con đường...
Cùng thức dậy đón bình minh, tiễn hoàng hôn...
chờ màn đêm xuống...
Qua rồi buổi hẹn cùng người đàn ông không phải là chồng
Những phút xao lòng đã thành hồi ức đẹp
Chôn chặt trong ngăn kéo sâu nhất của cuộc đời
Người đàn bà với hai đứa con
Lại trở về với những tất bật lo toan
Nén lòng mình, nén những oán than
Nén tiếng thở dài, nén bao hồi tưởng
Nén những mệt mỏi, những khát khao, mong ước
Nén sâu lòng mình những cay đắng, muộn phiền
Trong trẻo nhé tiếng con thơ
Tiếng ngáy say ngủ, tiếng hờn tiếng dỗi
Để chạm vào hạnh phúc
DƯƠNG ANH ĐẰNG
Qua đò ghép
Chiều nay trên bến đò sông Ghép
Có người khách xa dạ thẫn thờ
Gió lên sóng bạc xô nhau chạy
Tới vỗ lao xao dọc dọc bờ...
Sông sâu đò chở khách qua lại
Anh xuống em đưa anh tới bờ?
Sực mình quay sang nhìn cô gái:
À cám ơn cô, cô lái đò?
Qua sông ngoái: nước, đò, cô gái
Cô không hiểu thấu dạ nhà thơ
Em chỉ đưa anh qua sông Ghép
Sông dạ em đâu đưa tới bờ!...
Bên bờ sông Ghép, chiều 14/9/1961
TRỊNH MINH HIẾU
Chiết xuất
tôi được chiết xuất từ cha
mẹ dòng sông đất đai quê
hương đồng gió nội ngày xưa
từ mặt người vội vã vất
vả nông sâu đồng trưa chang
chang nước bỏng cua ngoi lên
bờ mẹ thụp sâu gánh mạ
tôi chiết xuất từ những lời
ru con cò bé bé chú
ong nâu nâu bác trâu cày
ruộng đồng sâu tình vợ chồng
tao khang ăn đời ở kiếp
chiết xuất từ bóng tối kẻ
thù bóng sáng gương mặt bạn
bè sợi thời gian chão chằng
năm tháng xanh xanh ngày bạc
bạc mái đầu xưa gội nửa
mây trời, nay mới thành Người
Người chiết xuất ra tôi. Tôi…
(SDB15/12-14)