HUỲNH LÊ NHẬT TẤN
Tôi là bóng đèn tròn
Nằm ngủ tôi cởi ra mọi thứ
Trên dưới thân hình nở ra hai quả trứng pha lê
Nó như hai viên đá âm dương chói lòa da thịt
hiện nguyên tế bào li ti chúng hỏi nhau về một dấu chấm...
Ủ mình bằng chất men ở màn đêm đen
Tôi biến thành sợi tơ sáng rực hong nóng
trong căn phòng thủy tinh tròn căng
nhả ra miền không khí ngạt thở
nước năng lượng chảy đầu ngón chân tay
chúng bị cong xuống tụ luồng khí âm vang
nơi các nghệ sĩ Opera vô hình đang cất tiếng hát
hình khí vo nhau với bụi vi khuẩn
lượt lờ giao cấu bằng va chạm
tôi hít chúng vào lá phổi
tôi nhai tất cả thứ bé nhỏ so với cái miệng
tôi nuốt nước bọt hát bài đồng dao bé dại
Mùa hè nóng oi bức
giọt sương ươm lên đồng lúa vàng
tỏa hương mùi thơm trinh nữ thoát y
Nàng đây rồi. Với hàng triệu con đom đóm dán lên cơ thể
hóa thành pho tượng vàng rực
Loài ấu trùng và cả tôi đều ngủ đông
Trăng lưỡi liềm đong đưa
sợi tơ đỏ trong lò luyện thép
râu tóc lông lá mọc rực phát sáng bốc mùi khoái cảm
Bóng đèn bật sáng. Tôi sẽ mọc cánh dạo quanh
trò chuyện với nhiều cô gái nõn nà
ánh đèn tắt đi bóng tan
Chớp hiện ra cuộn dây đan rối. Bóng tình vụt với loài khỉ già
trong rừng sâu đu bay.
Tự sự tháng chín
Một vòng cung đời bước lặng đi
ta đếm bằng hơi thở buồn
tâm khởi bằng thứ tự ánh sáng nguồn
long lanh suốt chuyện ngàn đêm
Mặt trời trong mắt em đó.
Tiếng còi tàu xe vụt đi qua rất nhanh
trong trí nhớ đường thẳng tím bầm
vết nhơ lửa cháy đọng lại
Màu xám tro tàn
vùng trinh ảo ảnh khoáy ra
Trời nắng chang chang
hành giả chạm đôi chân đất
giọt mô hôi đổ tượng hình cánh đồng muối tan
lòng trắng tinh đánh quên tội ác
người đó đã nghe tiếng gió vù bên tai
sương rơi trên xác lá
điệu nhảy thương yêu gọi về
Trăm quả bóng muôn màu khắc ghi
chúng căng bay tung lên
thông điệp hỏi ông trời
mặt đất sao cứ đọa đày
Những cánh cửa màu vàng
sợi dây nước xanh sóng trói nhau
bốn hướng quay vòng
lòng người ta thác chảy
Con thuyền trên dòng sông khô cạn
Tôi bước đi...
qua nỗi buồn mưa chiều dông
(SH311/01-15)