ĐINH THỊ NHƯ THÚY
Im lặng ngày xuân
là những buổi sáng im lặng đến tức thở
im lặng như nước
dâng lên ngập lụt căn phòng
đã lâu rồi mùa xuân không tinh khôi
không làm sao thấy được
những run rẩy thiêng liêng của hơi thở đất trời
ngày đầu tiên năm mới
ngày lòng ta hoang mang
ta đã đánh mất những gì
cho cuộc tồn tại
chờ gặp lại những mắt mai vàng trong sân nhà
ngày chùng lạnh
mơ hồ hình dung những con đường hiền lành cũ
những ô vườn chỉn chu rơm rạ
thắt buộc người xa
Còn nốt nhạc tháng giêng
Dòng nhựa trắng thẳm sâu đất
Giọt sương trắng mông lung trời
Gốc rễ hàm ơn nôn nao lộc mới
Non tơ lá biếc
Non tơ niềm yêu
Không tìm sự bình yên
Mùa xuân tìm náo động
Tìm ký ức ngờ nghệch tuổi dại
Vang vang
Tháng mười hai long lanh bụi cát
Tháng mười hai cuồng nộ gió hoang
Thoắt lặng ngừng
Ngõ phố
Thức dậy rưng rưng không gian mưa bụi
Xòe tay đón nhận
Ẩm buồn nốt nhạc tháng giêng
(SH311/01-15)