Đông Hà - Phạm Trường Thi - Nguyễn Hoa - Đoàn Mạnh Phương - Văn Công Hùng - Trần Thị Ngọc Mai - Duy Mong - Xuân Thảo - Hồng Vinh - P.N. Thường Đoan - Hoàng Ngọc Châu - Triệu Nguyên Phong - Ngô Thái Dương
ĐÔNG HÀ
Mùa xuân kể chuyện trăm năm
Hãy ngồi xuống đây và chào nhau im lặng
Cây mai vàng năm nay trổ muộn
Thôi, ngắm lá trên cành và nghĩ chuyện trăm năm
Bởi khi yêu thương, lá hay hoa cũng đều thành hạnh phúc.
Hãy ngồi xuống đây cầm bàn tay đang lạnh
Nhiều đường gân báo hiệu tuổi đang về
Đường thì dài gánh nặng vẫn trên vai
Mình ngồi lại dựa vào nhau qua quãng.
Sông trước mắt trôi dòng xanh nắng
Kể chuyện đời bao nỗi nhân gian
Anh và em giữa đời lận đận
Mà nụ cười vẫn giữ trên môi.
Thì ngồi lại với thiên đường im lặng
Rót cho thêm một chút hương nồng
Rồi mai sau đường xa gánh nặng
Có nụ mai vàng về muộn kể tiếp chuyện trăm năm.
PHẠM TRƯỜNG THI
Đồng hành với mùa xuân
Tự bao giờ mùa xuân
Lặng lẽ về trước ngõ
Nắng dìu dịu nắng
Gió nhè nhẹ gió
Thoang thoảng hương ngàn hoa.
Mới đấy mà năm đã qua
Mẹ tôi bấm tay bòn thêm tuổi
Con tôi một lần thay áo mới
Mưa nắng bốn mùa in khóe mắt vợ tôi.
Con tàu thời gian lướt về xa xôi
Chỉ đỗ lại ga giao thừa giây lát
Nơi người xuống người lên gặp mặt
Trao lại nhau chiếc ghế bỏ không.
Mùa xuân dắt tôi ra ga người đông
Níu kéo lấn chen nhưng thú vị
Hành trang tôi mang vào thế kỷ
Có bài thơ tình gắng viết vẫn chưa xong.
Nhưng còn đó
Phía trước mênh mông
Trời đất mở vô cùng vô tận
Tôi đồng hành với mùa xuân.
NGUYỄN HOA
Ý nghĩ rời
Mơ ngủ ẩm ướt
Hạt tình mẩy gieo
Mầm hy vọng mượt
Trái Hoà Bình treo...
Xuân rì rào gió reo
Giong khơi biển thắm!
Xuân quánh ngọt
Trời non non
Lộc biêng biếc
Em thơm ngon
Xuân quánh ngọt
Trờn non non...
ĐOÀN MẠNH PHƯƠNG
Sớm mai xuân
Bừng tỉnh mọi cảm giác
những tơ non nhan sắc thanh tân
Ngày cư trú trong từng cơn gió bấc
ấm lên bằng sương tan…
Mở rộng các ô cửa
đón bước xuân tinh khiết vào nhà
Thả những cánh chim ngôn ngữ
tung vẫy tầng trời xa
Lắng nghe ngày xanh cuống lá
trong thẳm sâu hoài vọng thầm thì
Xê dịch từng nhịp sống phẳng
Mùa xuân như người thân trở về…
Mở cánh hoa đào cảm xúc
Nảy sắc hồng tư duy.
VĂN CÔNG HÙNG
Hoa cuối mùa
hoa cuối mùa vất vả nở bâng quơ
khem khép cánh chen ngang ngày thiếu ngủ
một mảnh tím vỡ bừng em buổi ấy
gió nghiêng nghiêng ánh mắt bỗng như bùa
chiều thừa thãi nắng như vừa ốm dậy
mây nhênh nhang góc phố ngẩn ngơ buồn
bông cúc hoang díu vào con chuồn tím
loang xa dần vòng sóng tiếc ngày trôi
có một người gói nhớ để dành quên
em lặng nhiên xuyến chi ngày dại
những vòng xoay luân hồi mê mải
chớp mắt này ủ bão trong nhau
TRẦN THỊ NGỌC MAI
Giọt thời gian
Rót thêm giọt thời gian nữa
Cỏ xanh mướt trải triền đê
Mẹ ngồi chân cầu giặt áo
Bụi trần theo dấu sông quê
Rót thêm giọt thời gian nữa
Đào còn e ấp nụ son
Mai vàng gọi duyên về phố
Riêu riêu mưa phủ gót giày
Rót thêm giọt thời gian nữa
Đêm nay mùa xuân về
Bếp hồng râm ran chuyện kể
Nhang trầm quyện bánh chưng xanh
Rót thêm giọt thời gian nữa
Giao thừa gõ nhịp yên lành
Cánh én chao vào năm mới
Nghiêng đón giọt xuân tinh khôi
Rót thêm giọt thời gian nữa
Tìm về nguồn cội yêu thương
Tết sum vầy neo giữ
Gia đình khắp nẻo quê hương.
DUY MONG - XUÂN THẢO
Mừng xuân 2015
Ất Mùi năm mới rạng vầng đông
Cảnh vật reo vui đượm sắc hồng
Cánh én vờn mây đùa nắng sớm
Chúc đời tươi đẹp vạn hanh thông.
HỒNG VINH
Haiku xuân
Buổi sáng đầu xuân
Có tiếng chim hót
Trong trái tim tôi
Thu tàn lá úa
Cây trơ cành đông
Xuân điểm nụ đào
Xuân buồn thế kỷ
Nở muôn đóa hoa
Hình giọt lệ
Xuân còn mãi mãi
Vẫn nở muôn hoa
Trên mặt đất đau thương.
P.N. THƯỜNG ĐOAN
Chiều hoa cúc
nắng đã tắt trên con đường về
mây ngừng trôi trong chiều em qua
cỏ lặng yên mùi hương khép lại
phía trời xa một vệt trăng non
không có gió lòng sao lay động
rưng rưng
đổ xuống
bóng tàn
con sông cạn khoe bờ lau sậy
ai gọi đò khản giọng điệu ru
em ngơ ngác nhìn mùa qua vội
ngày cuối năm lặng lẽ đi về
dấu chân in chuỗi dài khắc khoải
nắng đã tắt
đường còn dài thẳm
lời trăm năm ai nhớ hẹn hò
hoa cúc vàng kiêu sa vườn cũ
em mang về vỗ sóng bờ xa.
HOÀNG NGỌC CHÂU
B’lao sương
Trắng một trời thiên cổ
Mê man B’lao sương…
Chạm vào em sương thở
Chạm vào anh sương rung
Chạm trời đất vô cùng
Sương lung linh ảo hóa
Chạm vào hoa và đá
Sương lóng lánh sắc màu
Chạm vào cõi ngàn sau
Sương mở ra tiền kiếp
Chạm vào trăng hồ điệp
Sương túy lúy càn khôn
Chạm vào bóng hoàng hôn
Sương buồn buồn giọt giọt
Chạm vào thu muốn khóc
Chạm vào xuân thơm hoa
Chạm vào cõi người ta
Sương hóa thành tặng vật
Trắng một thời thiên cổ
Lunh linh B’lao sương
TRIỆU NGUYÊN PHONG
Trăng trên miếu Bà Tơ
Bồi hồi ký ức dòng sông
Thuyền ai xuôi về Bác Vọng
Mây giăng nên ngày ngày rất mỏng
Chở mưa trôi tận cuối dòng
Người về qua thành quách cũ
Ký ức bơi ngược dòng trăng
Đôi bờ nát từng ngọn sóng
Bến chiều neo đậu mưa xuân
Hóa Châu - Phế Tích - Rêu phong
Tình xa - Trăng neo - Bến đợi
Nụ xuân ươm mầm đất mới
Ửng hồng sau ngấn rêu phong
Chân trần dẫm lên lối cũ
Ta về tìm lại dấu xưa
Mắt đêm rơi trên hoa cỏ
Ướt từng cánh gió lung linh.
NGÔ THÁI DƯƠNG
Mai hé nụ lộ thân xuân
Tặng Ngô Cang
Sau tai biến
anh úp mặt vào tường
bỏ dòng đời chảy xiết.
Nhận ra bạn thơ
nhãn quan anh ảo ảnh hồi sinh
miệng gào như con thú hân hoan
Nước mắt anh nước mắt tôi
vờn nhau
che lấp bờ tuyệt vọng
Dìu ra bến
nhánh hoái trước nhà vẫn trẻ
Lời thơ năm nào trong nước
chia sẻ
rong rêu trưởng thành
Ngày cuối đông
hương quê ấm áp sau cành hội ngộ
Anh phen từng gốc thời gian
miên man gửi hồn theo nắng loãng
Mai hé nụ lộ thân xuân
chân còn nợ đa đoan
Thơ mắc cạn bến tật nguyền
lòng nghe sóng gào đại dương.
(SH312/02-15)