THỤC LINH
  Tiếng mõ đời người
  Âm vọng trong tôi tiếng mõ đời người Tiếng mõ dắt dìu lời kinh sám hối Tôi lật hồn mình, run rẩy nhìn tội lỗi Tiếng mõ thức cùng mẹ đêm sâu
  Tôi trốn chính tôi tiếng mõ gọi trở về Ngọn nến đỏ rỏ tàn đêm khắc khoải Con chim lợn ném tiếng kêu đau nhói... Lần theo tiếng mõ tôi vượt qua
  Tôi ngủ quên trên cánh đồng ngàn hoa Những cơn mơ rơi đầy tôi nhợt nhạt Tôi hoảng sợ thấy bóng mình đi xa Tiếng mõ dỗ tôi bằng hương thơm ngát
  Tiếng mõ không là một niềm giải thoát Tiếng mõ không là sự trói buộc Tiếng mõ dắt tôi đi tìm tôi Mắt mẹ vẫn sâu như bao đêm trước
  Có thể là mẹ tôi đã khóc Khi gõ cho tôi nghe tiếng mõ đời mình Tung hê mọi lời kinh cứu rỗi Tôi chạy theo tiếng mõ phía bình minh
  NGÂN VỊNH
  Đêm bên nghĩa trang Trường Sơn
  Mười ngàn ngôi mộ giăng hàng chiếc trăng gầy toả ánh vàng đêm thâu chỉ vài ba thước đất nâu mười ngàn người lính giống nhau chỗ nằm
  Tựa lưng bờ núi xa xăm tháng mười mưa đổ, tháng năm gió Lào mỗi người lính mỗi ngôi sao gửi vào im lặng ước ao cuộc đời
  Trường Sơn còn đó một thời bao trai gái dưới bom rơi mở đường những người không tiếc máu xương giờ không vướng vận trầm hương thử lòng
  Mé rừng tiếng suối trong trong hoa lau ngả trắng niềm mong vô bờ dầm sương gót cỏ đợi chờ nén nhang cháy đỏ khói mờ mịt bay
  Đêm sui tôi đến nơi nầy ngồi bên đồng đội mắt cay gió lùa
  Thức khuya
  Thức khuya như đã thành quen vắng trăng được thể ngọn đèn                                     khoả thân
  Tình em ăn trộm đôi lần bàn tay sấp ngửa vẫn cần vuốt ve Gió đồng loã lạnh se se dắt ngày chui tọt qua khe tay mình
  Với không tới cái vô hình Mõ khua rời rạc phía                                 Linh Ứng chùa
  NGUYỄN NGỌC PHÚ
  Sau cửa chớp
  Sau cửa chớp nhà tầng Giấc mơ vỡ vụn về rơm rạ Ai đó nói rằng: Ta nhớ mẹ Mấy bậc cầu thang, mấy bậc cầu ao
  Trên bàn thờ tổ tiên hoa nhựa, quả nhựa, ngọn đèn điện đỏ nhựa Trong máy lạnh điều hoà hương trầm vẫn quẩn quanh Ai đó nói rằng: Ta nhớ cỏ Giữa kẽ nứt bức tường cỏ vẫn nhú mầm xanh
  Cuốn gia phả cuộn tròn trong ống nứa Như những nhánh cây phả bóng xuống cội nguồn Ta quét bụi thời gian bằng chiếc chổi lông chim trên cánh chim men sứ  Tự đông cứng mình giữa những khối bê tông                
  Đã lâu lắm không giật mình thức giấc Tiếng gà xưa giờ xao xác trong hồn Sau cửa chớp thuỷ tinh mình biến sắc Ướp được chớp mắt mưa, được chớp giật cơn giông...
  Đêm thuốc bắc
  Tháng chạp chiết ra từ chiếc vòi ấm đất Sương gió đi qua mẹ sao tẩm tháng ngày Đêm ngai ngái vị mùi thuốc bắc
  Xác lá khô xua đi cơn sốt Khí huyết đất đai chưng cất tự bao đời Đêm thuốc bắc chiết ra từ tháng chạp Vòng Ngải Cứu mẹ tôi từng thắt Những con chữ vuông mang                    dấu ấn ruộng vườn Mỗi ô cửa mở ra như ô thuốc...
  HOÀNG BÌNH TRỌNG
  Tiếng hát
  Có tiếng hát thơm lừng sữa mẹ Đến tìm ta cánh võng gốc bần Ta ngơ ngác quay về tấm bé Trong âu ờ mẫu tử tình thâm
  Có tiếng hát rộng dài đất nước Hành quân xa. Ký ức dậy  bồi hồi Tình đồng đội một thời trận mạc Ta mang về sưởi ấm cõi đơn côi
  Có tiếng hát mặn đầm nước mắt Ta chờ nhau đâu tiếc  tháng ngày xanh Em ngã xuống. Bài ca hi vọng Ngày khải hoàn hoá đá  trái tim anh
  Ôi tiếng hát những miền  thương nhớ Dắt tay qua mấy nắng lửa  mưa dầu Lời còn đó, nỗi niềm còn đó Người xa rồi tiếng hát vẫn  tìm nhau
  TÔN PHONG
  Gặp Huế trong mưa
  Tôi về gặp Huế trong mưa trời lâm thâm tối giữa trưa  kinh thành Phố phường lả chả xây quanh tôi thèm một thoáng nắng hanh                                                     chỗ ngồi
  Dòng Hương dìu sóng đỗ xuôi còn tôi lách ngược tìm thời xưa xa Cây bằng lăng gội tím hoa còn tôi ai gội mà tà sắc xuân
  Lờ mờ áng Ngự phân vân hàng thông va đập mấy lần gió lên Thiên An soi mặt nước dềnh bóng tôi khuất giữa cơn duềnh sóng lay
  Mai sau còn một chút này thoát từ cung bậc làm say lòng người "Nước non ngàn dặm... đò xuôi câu ca bàng bạc vùng trời Huyền Trân
  167/01-03  |