Nhịp sống thơ
Thơ Sông Hương 04-89
10:00 | 13/08/2015

Ngô Xuân Hội - Nguyễn Đức Mậu - Nguyễn Thụy Kha - Dương Thành Vũ

Thơ Sông Hương 04-89
Tranh của HS Tôn Thất Đào

NGÔ XUÂN HỘI

Với Huế

Anh tiếc mình không có ở đây
Một người yêu thuở còn bé dại
Để sau bao cách xa tìm lại
Bóng dáng em trong bóng dáng kinh thành

Năm bốn mùa, Huế bốn mùa xanh
Những khu vườn tiếng chim, ánh nắng
Anh đi giữa ồn ào, yên ắng
Cung điện, lăng vua, phố chợ, cửa nhà...

Hỡi người yêu anh chưa có bao giờ
Em ở đâu trong màu xanh giăng mắc?
Đường thì bằng, anh bước cao bước thấp
Chỉ sợ bất ngờ em đâu đó hiện lên

Nhớ người xa, nhớ người ở kề bên
Anh là thế hay Huế là như thế
Sau tất cả những đổi thay, hưng, phế
Anh lần đầu gặp Huế hôm nay

Và anh ngỡ mình từng có ở đây
Một người yêu thuở còn bé dại...

                                   1989



NGUYỄN ĐỨC MẬU

Tiếng vọng
            Nhớ anh Nguyễn Minh Châu

Tôi đến thăm khi anh đang hôn mê
Đôi mắt khép
toàn thân nhẹ bẫng
Anh : ngọn nến chập chờn leo lét
Tôi khép vội cửa phòng sợ ngọn gió ùa vô

Im lặng đến lạnh người. Im lặng
Bình huyết thanh nặng nề nhỏ giọt
Tưởng nghe rõ tiếng máu đi trên cơ thể cỗi cằn
Tiếng thoi thóp quả tim sau làn vải mỏng

Im lặng đến rợn người. Im lặng
Tưởng nghe rõ tiếng thời gian trên mái đầu bạc xoá của anh

Tiếng gào thét giữa hai bờ sống chết
Một Chiếc Thuyền Ngoài Xa... Biển xanh

Anh đã trải qua cái đói và chiến tranh
Nhưng căn bệnh hiểm nghèo
Như định mệnh con người không dễ vượt
Có một mũi tên đường bay vạch sẵn...

Kìa bàn tay cầm bút của anh
Như chiếc lá mềm buông xuôi bất lực
Ôi cuộc đời khắc nghiệt thế này chăng
Bàn tay buông xuôi. Trang viết nửa chừng

Anh đã từng phân thân với nhiều số phận
Nhưng số phận anh chỉ người vợ hiền hiểu được
Chị đang ngồi hóa tượng bên anh
Đôi hốc mắt chắt ra từng giọt đau buồn

Im lặng đến lạnh người. Im lặng
Tôi nhìn thật sâu vào khuôn mặt anh
Khuôn mặt
Như một cánh buồm hút vào vô tận
Chợt vang lên tiếng vọng âm thầm...




NGUYỄN THỤY KHA

Nhớ Bungacốp
 
Gió tuyết đến nhường kia
Mátcơva những năm 20 ngột ngạt
tôi thấy Bungacốp tay cầm mẩu bánh mỳ
còn tay kia là cây bút.
 
Bé xíu mẩu bánh mỳ cuối cùng
cầm hơi một nhân cách như ông
cây bút dù còn mực
cũng không viết tụng ca một chữ một dòng.
 
Thế kỷ này tưởng tượng nhiều công bằng
tự do lắm sao quá nhiều oan trái
công an đông thêm người ăn mày đông thêm
ngày qua ngày ít đi người tử tế
 
Thế kỷ này để được sống thực người
sao cay đắng quá
bao thằng gào lên đổi mới đổi mới
bắng cái giọng cũ mèm nghe đến mốc meo ra
 
Thế kỷ này một nhân cách như ông
cũng đủ làm con người không sợ nữa
dù nhiều nhà văn bây giờ mọc nanh cắn xé nhau như chó
dù chó còn thủy chung hơn “đồng chí” với nhau
 
Hôm nay “Trái tim chó” của ông đập giữa cuộc đời
tôi buồn nhớ và ứa nước mắt
thế kỷ này còn nhiều Saricốp (*)
còn bao nhiêu nhân cách như ông
.
                               12-88
 
____________
(*) Saricốp : Nhân vật người chó của Bungacốp trong truyện “Trái tim chó”




DƯƠNG THÀNH

Về quê xưa

Về quê xưa
ta con chim sơn ca bàng hoàng đánh rơi tiếng hót
trên cánh đồng trơ gốc rạ tháng tư
đứa bé không biết tuổi thơ còng lưng nhặt từng hạt rơi hạt rụng
nhìn ta
.
Đôi mắt ánh lên bao câu hỏi
Câu trả lời trả vốn nghĩ mà run.

Chú bói cá lặng im với thời gian
ta soi bóng mình trên con hói cũ
thấy gương mặt già
kỷ niệm chìm khuất đâu đó
không nhớ ra


Thưa người, trót lỡ lầm nhau
Chơi liều lĩnh dễ, xa nhau khó lòng

Thức với trăng sao
nghe con dế kêu góc vườn xa lắc
kinh ngạc mùi hương
ta dội gàu nước giếng tràn trề
thương câu ca dao héo hắt


Và đôi lúc ta lai rai ngẫm nghĩ
Ta với đời trơ trọi một lòng tin

Con bướm vàng mơ
vô hồn ép trong trang sách
ta kẻ mù lòa trao truyền sấm giảng
trái tim khô kiệt lời ca
đôi khi ta lừa dối chính ta
.

Người rằng, từ thuở biết nhau
Tóc thề trót thả một màu trăm năm.

(SH36/03&04-89)




 

Các bài mới
Các bài đã đăng
Gió miền Trung (21/07/2015)