Ký ức Những con trâu nhẫn nại kéo cày trên đồng quê chênh vênh sỏi đá sớm gặm cỏ tươi, trưa ăn cỏ khô, đêm nhai rơm rạ. Ba mươi năm sống qua bao phố lạ hình ảnh bầy trâu lởn vởn đêm ngày. Trâu ơi! Trâu ơi! Trâu ơi! có phải cầm tinh mày nên tao cũng suốt đời kéo cày trả nợ. Nợ cuộc sống, nợ văn chương, nợ quê hương xứ sở dám đâu mong trả hết ở kiếp này. Những con trâu nhẫn nại kéo cày trong đời thực, trong mơ, trong ký ức... Những con trâu vẫn nhẫn nại kéo cày. Hạ - 2000. Nối Con đường nối những miền quê dòng sông chở bóng núi về đại dương. Tháng năm chảy giữa vô thường thời gian mang nặng nỗi buồn nhân gian. Lời ca nhuộm đỏ phím đàn câu thơ cứu rỗi hồn ngàn chúng sinh. Sợi tình yêu thả vô hình mong manh nối những trái tim dại khờ. Thu 1999. Con đường Vừa bơi qua dòng sông biển mênh mông trước mặt; vừa băng qua cánh rừng chân lạc vào sa mạc; vừa trèo qua mỏm đồi đỉnh núi cao chờ vượt. Dằng dặc con đường đời đích mãi còn phía trước. 9/2000 LÊ QUỐC HÁN (nguồn: TCSH số 146 - 04 - 2001) |