Nhịp sống thơ
Thơ Sông Hương 11-15
15:48 | 30/11/2015

Vũ Dy - Nhất Lâm - Nguyễn Nhã Tiên - Trần Thị Tường Vy - Châu Thu Hà - Nguyễn Miên Thượng - Nguyễn Hàn Chung - Phan Lệ Dung - Vương Kiều

Thơ Sông Hương 11-15

VŨ DY

Tháp mưa thời gian trôi

không đi hết tầng tầng gạch cũ
ngọn gió u hoài cổ tháp
những tường mưa đã lạnh lâu rồi
ta về sờ rêu tươi ngời trên ngực em mùa lễ hội
nét trinh nguyên rời rợi
nhìn khói núi loang mắt buồn linh tượng
vết chém tháng năm
đau nhói tim buồn

theo em về cúng lễ
vũ điệu Apsara ngả nghiêng mê đắm
từng vương triều đi qua
phục hưng và hủy diệt
giọng kèn Saranai lảnh lót chiều thung lũng
Bhadravarman! Sambhuvarman!*
thời gian bụi phủ

về ngồi nghe sầu ca của tháp
tiếng trống Ghinăng dội từ ký ức
mưa nắng cuồn cuộn trôi
em về đâu Chiêm nữ?
áo khăn bay
theo ngày hoang gạch vỡ

đi qua những chìm sâu vô tận
những bỏ hoang hoa cỏ mọc tơi bời
đi qua đi qua phù điêu mặt buồn đá lạnh
bệ thờ uy nghiêm và lăng mộ
chiều hôm hao khuyết trăng xanh

về bên tháp nghe
tàn phai xưa
một ngày
rơi
xuống
còn tươi roi rói sắc nâu hồng

........................................................
* Bhadravarman, vua Chămpa trị vì từ năm 381 đến 413, Sambhuvarman vua Chămpa trị vị từ
năm 577 đến 629.




NHẤT LÂM

Chỉ là cỏ

Nỗi buồn như ngọn gió
Chợt đến rồi đi qua
Mát dịu ngày nắng hạ
Lạnh lẽo đêm không nhà

Có khi là cơn bão
Lay chuyển cả đại dương
Cây đại ngàn nghiêng ngả
Nói chi cơn bão lòng

Nắng gió cỏ tàn tạ
Buồn xác xơ tháng hè
Nhưng rồi mưa xuân đến
Cỏ lại xanh miền quê

Buồn ơi từ đâu tới
Dù gió bão là chi
Là cỏ chỉ là cỏ
Buồn rồi vui chào mi.




NGUYỄN NHÃ TIÊN

Trưa trong vườn chùa Thiền Tôn ở Huế

Tôi hư hỏng nép hiên chùa sám hối
thân xác này
bụi bặm lắm người ơi
mỗi cây cỏ nơi đây dạy tôi niềm thánh hạnh
giũ bỏ rồi ra thanh khiết mọi tâm hồn


Trưa vườn chùa bình yên như vườn mẹ
bước chân về gặp quê quán tôi xưa
con chim hót trên hàng cây trổ hạnh
vang hưởng gió lay thanh sắc rợp hiên chùa


Vườn bao la bước bàn chân thơ dại
hàng hiên dài thăm thẳm ý trùng khơi
tia nắng rót
mênh mông
trời phương ngoại
ngói đỏ tịch ngôn rêu biếc ngỏ lời


Bờ bên kia, khắc đi rồi sẽ tới
bờ bên này, hoa từng nụ đang hương
xin cúi lạy đến từng viên gạch lót
lạy cọng cỏ xanh Phật vị dẫn đường


Nhặt của gió chút trưa trong vườn vắng
tiếng nghìn thu hun hút phía đồi xanh
nắng xuyên cành long lanh ngàn con mắt
chầm chậm bàn chân
êm ái bước thiền hành!




TRẦN THỊ TƯỜNG VY

Đường chân trời gãy khúc

Em đứng trên hiên lầu
bốn mùa chờ khuôn mặt thân thuộc
một nét vạch dài xa xôi
là đường chân trời nối liền mặt đất
đá núi cây rừng chưa từng che khuất
Trời đất mở bung tất cả cánh cửa sổ
không một góc nào tối tăm
Đường chân trời dựng lại cho em
những gì từ lâu đã ngã


Mắt em chào mặt trời âu yếm
mỗi ngày hẹn gặp đúng giờ
môi em hôn phớt mặt trăng rằm
tháng giêng tháng tám và tháng chạp
em trầm mình trong một đường thanh tú
vạch rõ nét cao quý nghìn tầm
ở mặt đất hay ở hư không
em không nhận biết


Có phải đường đo không gian thời cổ sử
hay sợi dây âu yếm của thần linh
con người bắt tay con người
nối liền và kéo dài con đường thánh thần bất tận
dười vùng trời mướt xanh


Em vẫn lẻ loi tựa góc lầu
nhìn đường chân trời bỗng dưng bị gãy khúc
nỗi buồn không trọn vẹn
ơi con đường an lành và hạnh phúc
ơi con đường mảnh mai nối dài

                                11/8/2015



CHÂU THU HÀ

Nhớ Lý Sơn
                        Cho H

Những lặng câm không nói thành lời
Trăng ở đảo cũng mặn mòi vị biển
nham thạch phun trào tự lòng núi lửa sâu


Đêm Lý Sơn
Tôi đánh rơi tim mình trong vết xước vòng tay ấy
giữa muôn trùng sóng xa
Núi khuất vào trăng
                         Đôi bờ môi run rẩy


người ấy
mang trái tim của biển
biển mênh mông tôi bé nhỏ vô cùng
người ấy mang linh hồn của đất
trao ngọt lành, ấm áp, bao dung


... cũng xin thêm một lần hy vọng
Như con tàu vượt sóng xa khơi


Những rắn rỏi lấp đầy mềm mại
Cuộc tình đâu dễ nguôi.




NGUYỄN MIÊN THƯỢNG

Mẹ già

Liêu xiêu ngọn gió tàn đông
Ác vàng le lói bên dòng tây hiên
Mẹ già tóc ngã mầu thiền
Sắc không bất chợt sợi nghiêng vô thường !




NGUYỄN HÀN CHUNG

Nói hộ

Tôi tin loài phù du bị hàm oan
bởi kiếp tồn sinh quá ngắn
nếu không chịu hiến mình bằng đường bay
ánh sáng
sao kịp thành thiêu thân


Diễn

Long lanh hóm hỉnh
đau đáu nỗi niềm
Em diễn vai nào
Mắt cũng tà môn
Em bán rao
Cái méo cái tròn cái thiện cái ác
Cái chính chuyên cái bội bạc cái bôi bác
Cái mặt nạ vận vào
Vẫn cười toe như trước




PHAN LỆ DUNG

Nhớ Ba

thắp ba nén hương lên bàn thờ
lòng con xốn xang
ngoài sân con bướm bay quanh
cánh hoa thạch thảo
Ba ở mô?
Ba ơi!
hay Ba đã về đợi con từ sáng
như ngày xưa chiều thứ bảy
Ba chờ con về từ Huế
tay xách chiếc cặp đen
con tung tăng trước ngõ

bây giờ
con mồ côi
đứa con gái cưng của Ba
tóc đã muối tiêu
vẫn còn côi cút.

Ba đi
bỏ hoang căn nhà
bỏ hoang tiếng gà gáy nghiêng ngoài trọt
còn đâu buổi chiều ngày con lên sáu tuổi
Ba dắt con ra đồng đuổi con cò trắng
khi mặt trời màu đỏ trên ngọn tre
còn đâu cái dáng gầy
mỗi sớm mai dìu con tới lớp
con vành khuyên gọi nắng trên cây.

nhớ Ba
con ra cánh đồng
nơi bờ đê màu trắng
ngó quanh
đồng làng mênh mông lắc lay ngọn cỏ
con tìm Ba...

Ba ơi
nắng vẫn vàng trên mái bếp nhà mình
chiều nay.




VƯƠNG KIỀU

Ước mơ của sói

Con sói bỗng nhiên mơ ước hiền lành
từ cơn đau buổi chiều săn đuổi
sói quay về hang
thù hận rừng sâu.


Người thợ săn chặt đứt dây cung
ném mũi tên qua bên bờ vực thẳm
cúi xuống ôm vết thương của người sơn nữ.


Đừng để nước mắt ai làm thành đôi đũa em cầm
đừng để máu ai biến thành bát cơm em ăn
nơi mùa xuân của em
đến từ cây đàn gieo giống
nơi hạnh phúc của em
đến từ đồng lúa trổ bông.


Con sói quay về hang
ước mơ làm người khai phá rừng hoang
người thợ săn về làng
thiết tha yêu mến đồng xanh
anh và em mãi mãi
nâng cung đàn
và hát.


(SH321/11-15)





 

Các bài mới
Chùm thơ Kim Loan (17/04/2024)
Chùm thơ Vĩ Hạ (10/04/2024)
Các bài đã đăng
Huế và tôi (27/10/2015)