THẠCH QUỲ
Em đến
Thấp thoáng năm, bảy ngày, em đến
Cánh cửa quen tiếng gõ giữa tai mình
Khi cửa mở, khung trời hình chữ nhật
Em bước vào từ một bức tranh
Khép lại sau lưng mảng trời không cần thiết
Lặng im thay cho tiếng hỏi chào
Anh nâng giữa tay mình cốc nước
Em thân quen, muôn thuở vẫn ban đầu
Những đổi thay trên áo, những sắc màu
Như ánh sáng, như sao trời trên phố
Em lặng lẽ bên anh ngồi đó
Giữa tháng ngày, nào có đổi thay đâu!
Anh mất mát nhiều, anh cũng giàu thêm
Quên, rồi nhớ - Thời gian thanh lọc hết
Câu thơ cũ bây giờ anh lại viết
Cỏ mềm, đá cứng - Vẫn là em!
Có lời nào sánh nổi lặng im
Em ngồi đó, thời gian đang lắng đọng
Cả quá khứ, tương lai còn xáo động
Sẽ ngưng thành ngọn sóng trong tim
Anh trở về thanh thản trước em
Như nước được đánh phèn, như giếng lọc
Em khơi dậy dòng trong qua gợn đục
Của hai bờ ngày tháng chảy triền miên
Anh trở về thanh thản trước em
Như trở lại trước chân trời buổi sớm
Cánh cửa mở, tình yêu luôn mới chớm
Em thân quen, muôn thuở vẫn ban đầu…
Nguyễn Du
Cụ đi tìm chân kinh
Ở thứ kinh không chữ
Biết ai sẽ khóc mình/ sau ba trăm năm nữa?
Một tiếng đàn máu rỏ
Suốt 5 đầu ngó tay
Bây giờ cụ nằm đây/ bình yên chưa/ giấc ngủ?
Thân buộc ràng áo mũ
Lòng gửi trời/ núi xanh
Ôm trọn niềm tâm sự nghìn năm trong ngực mình!
Ai đến trong kê vàng?
Ai về bên nấm mộ
Nhìn bụi hồng dặm kia/ nhớ chăng cồn cát nọ?
Mắt tôi như nụ cỏ/ nhìn trời đăm đắm xanh
Bước sao khỏi bóng mình khi mặt trời đúng ngọ?
Tôi về bên mộ cụ
Lẻ bước giữa chiều hoang/ chỉ thấy bóng kê vàng/ mọc trùm lên
bãi cát!
Cụ không về trong mắt
Cụ không nằm trong thơ
Muốn hỏi hồn dưới đất/ ngủ có yên nấm mồ?...
(TCSH325/03-2016)