TRƯƠNG ĐĂNG DUNG
Chân trời
Thấy không em đường chân trời trước mặt? Anh đã từng đến đó trong mơ. Có khi như Jesu đi trên mặt nước Lòng anh cao thượng, sáng trong, Có khi như một tên tội phạm Anh bước đi uất hận trong lòng, Có khi như một đứa trẻ Anh hân hoan, ngơ ngác, chờ mong...
Anh đã thấy những người dị dạng Dang tay đòi hái mặt trời, Những bóng ma thọt chân, lang thang Đòi trở về quê cũ. Và những đội quân không mũ Tay súng, tay đao chân bước thụt lùi, Những nhà thơ chống gậy đứng cười Trước những con trâu mông dính đầy mạng nhện...
Anh đã đứng trong màn đêm Khắc khoải chờ em đến Cùng đi về phía chân trời.
Anh đã khóc những đêm chờ đợi Khao khát một thứ gì nồng cháy như mặt trời Ngọt ngào như quả chín.
Em đã đến Đẹp như ánh trăng Cô đơn như ngọn gió, Chúng ta nằm trên cỏ Sợ hãi trước chân trời. 1994
VĂN CÔNG HÙNG
Ký ức của mùa thu
Đành thế, mùa thu còn đâu đó chưa kịp về kết nắng với lá non ta se lạnh một mình rêu phố cũ chiều lên xanh ngăn ngắt mặt hồ
Sen chưa vội tàn hạ đã ngẩn ngơ ve thắp phố râm ran ký ức cánh buồm trắng tuổi thơ không hái được ta đành về ru những giấc mơ đêm
Những hàng xoan đã tím tự thuở nào hoa ngâu trắng đến không còn sắc trắng cỏ gà xước triền đê thuở ấy bỗng bắt đầu nhơ nhớ một người dưng
Có tiếng dế vụng về như giấc thức gió trễ tràng xa vắng tiếng chuông nghe hổn hển vệt bùn non mười tám gót nõn nà xa xót bước mùa xanh
Em gửi sóng vào cánh buồm mỏng mảnh ngả nghiêng nhau cát mịn đến không ngờ một chớp mắt, mùa thu đà trước cửa vàng con đường hoa cúc dẫn người đi... 6/10/02
NGUYỄN THỤY KHA
Cứ một giờ anh lại gọi cầm tay
Chia tay xa em ra ga trưa mưa tàu tốc hành muốn xoá nhanh bịn rịn nhưng càng xoá thì hình em càng hiện cứ một giờ anh lại gọi cầm tay
cứ một giờ anh lại gọi lên mây hình như em vừa qua ga Nam Định dù tiếng tàu nhiễu giọng em thương mến anh vẫn nghe trong trẻo ngất ngây
cứ một giờ anh lại thả sóng bay sóng có lúc nghẹt vùng không phủ sóng em đã tới đâu cách chia sao thực mộng cứ như còn cứ như mất đâu đây
cứ một giờ anh lại gọi cầm tay để lại lắng hồn nghe em thở gấp để được gần như không gần hơn được để vẫy vùng hoang dại đắm say
cứ một giờ anh lại gọi cầm tay...
VĂN CÔNG TOÀN
Tứ tuyệt
Dáng tiên em tắm bụi trần Để ta đứng lặng tần ngần bên hoa Ví như chẳng có quê nhà Với em một kiếp cũng là cố hương!
VĨNH NGUYÊN
Nhớ Trịnh
Ngày anh mất, tôi từ Huế ra quê xây mộ tổ Chẳng đột ngột gì đâu - anh yếu mệt đã lâu rồi Anh chọn "chốn địa đàng" khi Văn Cao giã biệt "Xin ngủ dưới vòm cây" anh hát trước bao người!
Ca từ anh tuyệt vời ấy là điều quý nhất Sóng hồn người hoà đập với đất đai
Anh đã hát giờ bao người hát tiếp "Hạt bụi nào" nơi quán cóc quê tôi...
Hỡi trời thẳm! Tôi dâng ly tiễn biệt Nhớ anh Sơn chiếc răng khểnh đang cười Với ly rượu lung linh trên tay khi sáng tác "Một cõi đi về"... Tôi oà vỡ Sơn ơi!
Ánh sáng ngày mùa
Như không tắt nắng bao giờ Lúa chín làm đêm không xuống nữa Mặt trời ở trong hạt lúa Lặng lẽ thiêng liêng Mặt trời ở trong lòng đất Sinh sôi đồng mùa đồng chiêm
Cánh đồng trăng lên rộng rênh Câu hò dài thêm nỗi nhớ Đôi vai em tròn hạt lúa Trên đường hối hả xe đi
Anh đang đắp đập xây kè Có nghe tiếng em tiếng lúa? Lòng anh theo mương nước về Sắc nắng gặp trong bể chứa...
Em ơi phải chi nói nữa Ta đi - vầng sáng ngời ngời!
PHAN TƯỜNG HY
Sau lụt
Sau lụt đồng làng tôi chẳng còn gì Cây mía cong theo đường cơn bão đi Bông lúa đỏ đuôi thì chìm Hòn đá trắng mặt đường lại nổi Bông lúa chìm vào bụng con cá chuối Con cá chuối thơm bếp nhà giàu
Hòn đá làm người gánh bộ chân đau Những sân đất ngô bầu đặt trên bùn rác Học phí con mẹ đợi gà cục tác Vót đũa vót tăm cha đợi phiên chợ Cuồi Mong sao quả trứng gà, que tăm kết thành điểm 10 Trên trang giấy trẻ nghèo không cam dốt nát Vun chặt dây khoai đông vững chân qua giáp hạt Dân làng tôi không bao giờ chửi trời Xe con ai bốc nhà về phố chật ních người Họ giữ của bằng nhà tầng nhà gác Dân làng tôi ở lại cùng hợp tác Giữ cây lúa nuôi người bằng đất đắp đê cao. 1996
(170/04-03)
|