Nhịp sống thơ
Thơ Sông Hương 09-16
16:17 | 30/09/2016

Hoàng Vũ Thuật - Đỗ Văn Khoái - Đức Sơn - Nguyễn Đông Nhật - Nguyễn Ngọc Phú - Hường Thanh

Thơ Sông Hương 09-16

HOÀNG VŨ THUẬT

Đảo-một-mình

Ngọn nến anh mang theo cháy từ Tam Đảo
lửa của năng lượng tình ái
âm ỉ ngày và đêm
giọt máu cuối cùng lặn sâu bầu ngực
chiếc cầu bắc qua bóng tối
dòng sông ngừng chảy đã lâu đọng thành đá tảng
li ti cát trắng niềm mong đợi giọt nước mắt em


thành phố không vỉa hè không có người đi bộ không cây xanh
mùi cá thơm thập thò đậu lên vai áo
lẫn giữa mái ngói nham nhở
một căn nhà bã trầu
ngọn nến giờ là chủ nhân là thân xác là mặt trời của anh
tìm đâu con còng gió bạn bè quen thuộc
tìm đâu giọng nói nghìn lớp sóng trên cao


một nửa thành phố chết một nửa tinh cầu mọc rễ
em đặt tên Đảo-Một-Mình
ta xây lâu đài bằng vệt sao đầy đặn kiêu hãnh
giữa ngã ba đường những điều cấm kị
câu thơ thắt nút
thơ hay sợi dây vô hình khắc nghiệt
buộc anh và em và chằng chịt hờn ghen


em bảo không gian thời gian ranh giới những khái niệm
chẳng có gì là thật
sự thật đang bay đang bay đang bay
đôi cánh nhiệm màu
em trải mình trong chiếc áo mỏng màu rêu
ban mai trôi đi vội vã sang chiều
một vầng trăng nến sáng.




ĐỖ VĂN KHOÁI

Về thôi

Về thôi ta ơi! với phố
Về với góc đời lặng im
Khói sương nhiều khi bỗng nhớ
Lại nôn nao dậy đi tìm


Về thôi ta ơi! với gió
Với đêm trăng treo cửa thành
Mùa sen như vừa kịp nở
Còn ai thao thức đợi mình?


Về thôi ta ơi! nếu lỡ
Đã yêu là phải mong chờ
Về thôi ta ơi! nếu sợ
Đã đi là mãi quên về


Về thôi ta ơi! với cỏ
Ngả lưng mới biết là mình
Đêm đêm tiếng chuông thầm nhắc
Tất cả đều là mong manh




ĐỨC SƠN

Đá này

Đá này xanh thẫm tháng năm
Đá xanh tuổi đá, mình đong tuổi mình
Đá xanh rì, tuổi rêu chi
Mái tóc trơ đá
Giấc mơ hương ngày


Rừng biên cương, đá gọi tên nay
Nắng xuyên kẽ lá, chợt say môi hiền
Đá hòa tấu, đẹp thiên nhiên
Hoa khoe mắt đá, mùa chan chứa mùa


Đá này là nơi đã từng
Lâng lâng gối đá, góc rừng lô xô
Đã từng sương trắng, phấn ngô
Đã từng gạo hẩm, muối chưng mặn mòi
Đã từng trèo đá sá chi!
Đã từng chung bát canh suông, nói cười
Đã từng gột áo, giặt sương
Đã từng ngụp lặn suối ngàn đá chông
Đã từng miền nhớ khói lam
Bếp thơm ngô nướng
Linh thiêng cổng trời


Bạn bè tôi, rừng núi ơi!
Đá giăng giăng lũy
Cho ngày bình yên.




NGUYỄN ĐÔNG NHẬT

Nhẩm đếm

Đôi khi mơ giấc mơ của đá
giữa không tên lặng suối ngàn.


Đôi khi hát bài ca buồn
Lời nôn nao bỗng nghẹn.


Đôi khi quên ngày vui
Tình em đã tắt.


Đôi khi không còn
mơ giấc quên.




NGUYỄN NGỌC PHÚ

Chuyển mùa…

Nhóng nhánh mắt chuồn chuồn bay thấp
Cỏ gà rưng rức lối gai
Váng trứng rộ tăm tăm mùa cá đẻ…


Tôi khúc xạ rong rêu qua những miền ký ức
Những đường cong nhu nhú nảy mầm
Em - núm vú ứa ra mùi sữa lúa…


Hình như mùa đang trở
Hình như tôi đang ngậm đòng đòng…




HƯỜNG THANH

Nhóm lửa nghe khan hát

khan ơi, ngồi nhóm lửa cùng tôi
khi chung quanh chẳng nào vành tai bản làng
ở bên lửa, người huơ những ngón xương Amah
đừng buồn khan ơi


khan hát đi, lửa sẽ vui mừng
tôi được nghe khan, dù chỉ mình soi gương vào đám lửa
những người trẻ rời xa khan dưới êlan rộng
vắng đi vành tai làm trí nhớ mất giọng mùa năm


mlam buồn lắm, cây rừng chỉ biết chỉ biết ngửa vào sử thi
khi chung quanh chẳng nào câu ru bằng lời hát cho đứt nối
khan ơi mọi thứ
vẫn muốn nghe khan hát trong mưa
a mưa…


những ngón xương Amah rung lên rung lên mùa thu
khi chung quanh nếp nhăn rơi lấm tấm
khan hứa với tôi, khan sẽ không như H’drah Jan cuối cùng
bên ánh lửa trong nơi rủ mù chỉ có khan làm ấm


khan ơi đừng đi vào lớp tro tôi…

-------------
* khan: sử thi kể bằng tiếng Ê-đê.


(TCSH331/09-2016)




 

Các bài mới
Chùm thơ Lê Nhi (11/11/2024)
Các bài đã đăng
Trương Chi (22/09/2016)