TRẦN THỊ HUÊ
Dòng sông mang hơi thở
Gọi đêm gọi những chiếc lá nằm sâu.
Nơi con đường dài mưa phủ
Hương thơm nhớ về ngã ba chiều thắp đèn
Ngọn sáng, đủ soi khuôn mặt của em.
Trở giấc chiếc gối lệch bóng trưa
Gọi đêm tràn ra ngoài khung cửa
Con đom đóm thắp đèn đi tìm dòng sông mang
hơi thở bình minh
Nắng dịu tắm khuôn mặt trái xoan
Tóc trôi khuất đôi mắt
Vá lành cơm khát
Gọi đêm như thể cung đàn nội tâm cháy một phần ba giấc ngủ
Lá chìm vô thức cuộn nỗi nhớ một lần đặt tay
lên ngọn sóng
vỡ oà
Nguội nhìn chiếc lá mằn tròn
Đọc câu chuyện buồn của người đi tìm con đường năm trước
Biển hóa dòng sông của đứa trẻ bước ra nhẹ hơn làn khói.
Ôm bãi cát vàng nghìn năm không hết
Gọi đêm neo vào lòng thấp hèn đặt bên vạt cỏ màu xanh.
Hoa tím tôn thờ tình yêu trong thành phố nhìn thời gian nhín lên
Trong đó có âm thanh của đêm vị ngọt của loài hoa sữa
Gọi đêm vỡ oà…
Đặc đêm
Người khác ngồi vào chỗ này
Nghe tiếng khác của quy luật đã sống
Nhìn trời hốt tôi vào cuộc
Nhìn sự thật
Ở đây một miền đặc đêm
Một miền sâu trong nước
Nơi tôi gọi, nơi tôi thức
Nơi tâm linh vọng về
Nơi tôi trở thành thủ phạm
Lớp đất chung - số phận
Lớp đất cùng nghe
Tôi biết trống ngực tuột ra ngoài
Bất chợt về dưới nơi tôi ngồi vào chỗ này
Một hàng cây lầm lì
Nó nhìn tôi bằng năm ngón
Cùng nói với tôi câu vô hồn
Ở đây lạ mặt thường đặc đêm
Khiếp sợ
Đó là tiếng cào cào
Không phải thánh thiện như tình yêu của tôi
Dành cho một ngày trái gió
Đêm nào cũng vậy
Nghìn đêm chưa ai nói
Về kẻ gàn dở
Đi lỡ đường
Đi nhầm vào ngôi nhà hướng ra của sông
Bao lời trong ngày
Bao tiếng cầu an
Khi tôi ngồi vào chỗ này
Khi tôi ném quả còn vào chân.
(TCSH335/01-2017)