NGUYỄN SĨ CỨ
  Miền Trung nhớ bạn
  Nghĩa trang Trường Sơn... Ngày quy tập Hoang mang dấu tích Bạn hoà vào thăm thẳm miền Trung
  Miền Trung là gì? Tôi nhìn cây đòn gánh gồng mình lên chịu nặng nhọc hai đầu "Ai làm núi dốc, sông sâu..."
  Miền Trung là ai? Tôi nhìn người mẹ hoá đã vẫn khăn tang bên đường vào thành phố Quanh mẹ Mưa, nắng, gió hát lời: "Gió đưa nguyệt quế về trời Nỗi buồn ở lại..."
  Nghĩa trang lạ  gió lồng hoang dại Bóng mẹ nghiêng nghiêng gập trời chiều Bầy mây bạc mang hình chiến trận Cùng Mẹ Tìm  phiêu diêu...
  Đất miền Trung bạn tôi nằm xuống Mắt mở mơ Thăm thẳm một cánh diều
  Nghe đêm
  đêm,  chùm sao rụng hố đen khép vũ trụ đầm đìa giấc mơ toát mồ hôi lạnh
  sáng ra,  nhét giấc mơ vào họng sửa soạn bộ mặt kiếm cơm giành giật với cả chính mình
  đêm, những con tàu vũ trụ vẫn bền bỉ kiếm tìm chốn ẩn cư miền lạ                         6/03
 
  VÕ THỊ HỒNG TƠ
  Hải Vân - đỉnh nhớ chơi vơi
  Đỉnh trời đong gió đong mây Đong luôn những chuyến xe đầy vào ra Hải Vân hây hắt chiều tà Ai đơm chót vót cho ta bồi hồi
  Nước non vi vút cao vời Thương nhau đâu quản chơi vơi dặm đường Mây trời còn biết vấn vương Để ta chín nhớ mười thương hai đầu
  Núi cao bởi tại biển sâu Sông dài vì nước theo nhau về nguồn Gập ghềnh mà chẳng cô đơn Thương nhau lắm lại giận hờn đó sao?
  Muốn về đành phải trèo cao Hải Vân gánh nặng khát khao trong ngoài Bốn mùa mây trắng mơ phai Nắng trong thương nỗi mưa ngoài lênh đênh...
 
  HOÀNG CẦM
  Lá Diêu Bông
  VÁY ĐÌNH BẢNG buông chùng cửa võng Chị thẩn thơ đi tìm … Đồng chiều Cuống giạ
  Chị bảo: đứa nào tìm được Lá Diêu Bông                         Từ nay ta gọi là chồng
  Hai ngày Em tìm thấy Lá Chị chau mày                         Đâu phải Lá Diêu Bông
  Mùa đông sau Em tìm thấy Lá Chị lắc đầu                         Trông nắng vãn bên sông
  Ngày cưới chị Em tìm thấy Lá Chị cười              Se chỉ ấm trôn kim
  Chị ba con Em tìm thấy Lá Xòe tay phủ mặt                         chị không nhìn
  Từ thuở ấy Em cầm chiếc Lá đi đầu non cuối bể Gió quê vi vút gọi Diêu Bông hời!... ới Diêu Bông!...
 
  ĐÀO DUY ANH
  Nỗi người…
  Tên hành khất vịn trên cột mốc tháng ngày xiêu vẹo tựa vào câu kinh vô tôn giáo - ăn mày một kiếp tái sinh…!
  Con người thường đuối mặt khi đối mặt? biển bao lần thề không nổi sóng - mà trùng khơi cứ cồn cào vỗ mãi  bờ đau những vơi đầy 
  Xin trả lại những gì của Thượng đế cho Thượng đế và con Người  chơn chất một trái tim
  Giữa mong manh ánh sáng và bóng tối bàn tay cầm lần thảng thốt ném nỗi Người… hòn sỏi rơi vào thế giới bên kia vọng lời huyệt mộ… âm-u thế giới bên này tôi trở về cái tôi trước bình minh vỡ - thời gian lướt bóng râm cây lá - trên máng cỏ bình yên phó mặc những ẩn ức mất hút trong thẳm sâu lời nguyền bóng tối…
  Cỏ dại sẽ đan nhau trong bão tố và tôi biết  người yêu dấu ơi! nơi bình yên nhất tôi tin ánh Mắt con Tim em là có thật
  Dẫu cô đơn chất chứa - bàn chân sải dài trên những con đường hun hút  nhọc lòng cơn gió ngược chiều
  Trên những lần lữa vàng phai tôi chờ em sót lại tình Người chưa phải tái sinh…
 
  HOÀNG LY THẠCH THẢO
  Đêm nghe tiếng mưa rơi
  Giữa khuya rụng tiếng mưa rơi Giọt buồn gọi gió vu hồi nơi đâu! Em mòn sợi tóc nàng dâu Ta lần ký ức bạc màu thời gian...
  Đường xưa - ngày ấy nắng tràn Ai đem hoa nắng rắc vàng bờ vai Nụ e ấp ngậm sương mai Trăng mềm gội tóc liễu dài, mỏng manh.
  Đò đi bỏ bến tròng trành Ta chôn kỉ niệm cỏ xanh ngậm ngùi Người neo bến phía cuối trời Ta đào lên những buồn vui tháng ngày.
  Chim bay khuất nẻo trùng mây Bão giông ta đón hai tay về mình Ngân Hà nào có vô tình Mây buồn lẹm cả trăng xanh hẹn thề.
  Mưa khuya gõ nhịp tái tê Ta gom giọt đắng mang về nhâm nhi Hình như trong tách cà phê Có người dìm xuống lời thề năm xưa...
 
  VÕ VĂN LUYẾN
  Ảo ảnh trắng
  Chúm bàn tay vốc một chút ảo ảnh Ảo ảnh vụt biến như đĩa bay Chúm đôi môi thổi tàn ngọn nến Ngọn nến bùng lên Tiếc nuối nói gì đêm qua? Dòng sông âm thanh ngưng chảy Lời cỏ mật Những vì sao thiên di về cõi khác Sương đẫm Kỷ niệm hiện lên như bò nhai cỏ Về đi em Về nơi bắt đầu hồn nhiên Hồn nhiên tiếng khóc Hồn nhiên nụ cười Hồn nhiên vạt tóc không cần làm dáng Cơn mưa đêm qua rũ hết bụi trần Ta bán tuổi mình đi, giữ lại thời thơ dại Bàn chân chưa hề dẫm gai Yêu thương chưa hề bỏng cháy Thì ta đốt lên ngày mai!
 
  PHẠM DUY TÂN
  Ký ức làng quê
  Khi ông mặt trời xuống núi Đàn trâu lững thững về chuồng Hoàng hôn vo ve tiếng muỗi Đom đóm lập lòe trong sương 
  Xa xa nhà ai thắp lửa Rạ rơm sực nức mùi đồng Gió mùa run run vách nứa Chùa xa chuông vọng thinh không
  Thương quê tình sâu nghĩa nặng Gẫm mình phiêu bạt áo cơm Mồ hôi lệ nhoà xót đắng Chẳng vá nổi mình tinh tươm
  Về làng rưng rưng muốn khóc Cội đa toả bóng trăng ngà Bạn xưa dành nhau làm "Cuội" Bây giờ gặp lại đã già
  Dẫu sao ta còn có bạn Một thời thơ dại qua mau Kiệu tay đồng đồng "ấu chúa" Gập ghềnh theo bước chân trâu.
  (174/08-03)
  |