TRẦN QUỐC TOÀN
Trong tận huyệt tim mình
xuýt, hãy im lặng tôi ơi
bầy sói đã đến rồi
xuýt, hãy im lặng tôi ơi
một cơn gió vừa cắp lấy chiếc lá trên cành cây mùa xuân
một dòng sông vừa chảy qua chân một cây cầu sắp gãy
một con tim khờ dại vừa đập một nhịp lỗi
sáng hôm nay nhiều sự việc thay đổi
một tiếng gọi từ ngàn xưa vọng lại
cõi nhân gian, đau khổ kiếp con người.
xuýt, hãy im lặng tôi ơi
mọi thứ trong vũ trụ đều có quy luật riêng của nó
sự tuần hoàn trong mỗi hơi thở
lặng và sâu trong tận huyệt tim mình.
Hỗn độn
khi những ngón chân còn trẻ
chúng. những con bọ cánh hoa nâu đậu trên mùa bí ngô
mùa những linh hồn trẻ trung già yếu bệnh tật rủ nhau về ngồi trên thềm hè
trong thớ gỗ khắc họa tên một con họa mi
trái khổ qua trỗ chín
một người vừa tìm đến cái chết và
đã trả lời được những câu hỏi lúc sống
về thế giới bên kia
bóng đèn dầu soi sáng đủ
những chiếc vụ xoay
ối! trời vẫn đẹp
mây trắng
và con gà gáy tiếng vàng võ, một cô gái trẻ ngồi cười trên bàn thờ
thản nhiên bia rượu
một người đàn ông gập mình sau cơn tai biến
quả trám rụng
hình như thời khắc giao mùa
một cơn gió lốc, bụi bặm cuốn về phía trời xa
khi con cá nổi phơi bụng
luồng điện cực ác
như bầy chim lao vào tấm lưới của gã (hiện tại đã ngồi ăn xôi trên bàn thờ) và kêu và quẫy cánh chào hoàng hôn.
trên huyệt lộ
những cánh phù du sẽ chia cách với ánh sáng
tuyệt mù khơi
đi trong niềm thương hận
đêm rọc giấy
lòng đầy những cánh hoa, những cánh hoa sứ trắng trên phố núi kon-tum
tìm lại ký ức
buồn
con sư tử trắng mở mắt nhìn thế giới bi mộng.
một vòng tròn
lạ
tên một ngọn gió rừng
mùi cà phê chồn
con sóc, nai, nhím, mang tác...
cái cối
giã nát những con kiến đỏ
mùi đu đủ
giọt sương vỡ
những âm thanh u ám trong những thân cây
phát tán nỗi sợ hãi từ những mộ lá
bình minh thắt cổ
những cái máy rồ rồ
phóng thanh
đường đi tối
những ngôi sao trên vùng sông tối
tiếng cười của em bé trong căn nhà tối
bọn chim hét trên núi
một cơn gió lạnh
tan xác trên dải ngân hà không một hành tinh dịch chuyển trong não trạng của con người.
(TCSH341/07-2017)