NGÔ THANH VÂN
Khát khao em
Bầy sẻ nâu đã bay
Em không còn chờ nơi bậu cửa
Em là cánh chim trời
Hãy để em bay
Bầu trời kia xanh thẳm
Thỏa khát khao vẫy vùng
Anh biết đấy
giấc mơ em
nằm nghe sóng hát
Nỡ nào trói buộc giữa muôn ngày
Đừng trách nhau những lời cay đắng
Bởi trắng đen đôi lúc nhập nhòa
Yêu
không yêu
thành ra đổ vỡ
lỗi này đâu phải của riêng ai!
Bầy sẻ nâu đã bay
em cũng rời xa nơi vẹt mòn dấu guốc
Tim em sẽ ngừng đập
và em thôi không còn thở nữa
khi giới hạn mình điện ngọc cung son
Trả em về thế giới riêng em
Bát ngát trời xanh bốn bề gió lộng
Đôi cánh thiên di miệt mài bay mãi
Bay đến nơi em mãi mãi thuộc về
Cho em rời xa khỏi bến mê…
Phía ngược ngày
Dùng dằng đêm
Nỗi nhớ anh tràn đầy các tế bào cơ thể
Em gặm nhấm mình
mằn mặn môi
Khoảng trống của ngày dễ lấp
góc quán quen
giọt đen trầm mặc
Lệ Quyên thả những lời buồn
Đã từng đánh cược rằng
sẽ mãi là duy nhất
bằng không
em tự thua trên ván cờ định sẵn
Giá như là những thân tàu
lao bằng ánh sáng
khoảng cách có là gì
thực tại vỗ về đánh thức
giấc mơ nào cũng vậy
mãi mãi là điều không thực
như chúng mình…
Vẫn là đêm
vẫn là em
Vẫn là nỗi buồn dài như sợi tóc
Phía ngược ngày
Anh có nhớ em không?
(TCSH344/10-2017)