ĐÀO DUY ANH
Ngồi trong im lặng
Ngày… tháng… năm…
người kéo tôi về phía tai ương
bằng những ngôn từ, ký tự lạc đường linh ứng
theo chân người nhừa nhựa tạp âm
những lúc quên tôi quệnh chút hồ như
nghi lễ hiến sinh người viết truyện ngụ ngôn
về những lần đi trú
tôi lạc đường dưới mưa để làm vật mềm sũng
tăm tích rơi vào sâu hoắc không nhận rõ mình
ai đặt hư vô vào tôi không kháng thể
không thể leo lên đỉnh núi cao để thét vào: “Không thể”.
xốn xang đã co vào mắt
giọt nước mắt thọ tang
trước sự đa dạng của khuôn mặt người
che dấu sự thật với tâm hồn bặt hướng
nước mắt gào lên
ngại ngần rơi xuống
hơn tất thảy nỗi buồn
tính dịu dàng như nước mắt
vô cảm như nước mắt
hắt hơi trong muội mê lê thê cuộc người
tôi vẫn ngồi đây
ngồi trong im lặng
sự im lặng đeo khuyên một vết sẹo tưởng chừng im ngủ
bóng đêm không hiểu tại sao đêm không cần ánh sáng
để nhìn rõ những mảnh vỡ tôi lần khân khâu vá
niềm tin nào cho mình tự túc trong cõi đời trơ trọi
hoang trôi
tôi mắc cạn
chắt chiu về giọt mặn
vẽ chân dung mình bằng những dự cảm không lành
đêm
vẫn là đêm tối
ngày
mặt trời hứa đắng một làn môi.
Pho tượng
Hãy vắt hết nước mắt để chỉ còn lại niềm vui
lọc hết niềm tin để niềm tin không mắc mớ
và sự thương khó
khi phải mượn hơi người
tạc tượng
biết thế nào nâng đỡ cánh tay thô
không thể rong tình trong thạch cao trắng lạnh
trong dụ ngôn đừng ai đặt nhiều tĩnh từ
người xem nao lòng
tội một yên ngoan vờ vĩnh ấm lòng
đừng tạc vào đó một linh hồn
linh hồn sẽ bỏ đi không canh chừng giấc ngủ
không biết còn bình yên
và tất nhiên làm sao biết cái không biết
này pho tượng
đêm nhiều lỗ thủng chỉ thấy một màu
hố thẳm của đêm thường hiểu lời tuyệt vọng
đừng nhiều chi tiết giả hình ngoại trừ vài vết hằn trầy xướt
can cớ chi lời thưa thớt
mà chắc mót vài lần nương náu
pho tượng tuyệt vời đến Thượng đế cũng đau
đừng bắt pho tượng thở hơi người
khi người lại muốn thành tượng
mất cảm giác, vô tri
chuông Thánh đường thánh thót
đảnh hồi xưng tội
tượng hay người thần trí giống một khi
tuyệt vọng
gục đầu.
(TCSH371/01-2020)