TÔN NỮ NGỌC HOA
Vô lý
Em không thấy thế ư
Biết bao điều vô lý
Không riêng gì con chữ G của tôi
Trời vô lý dường kia
Khi nắng xót người giữa mùa đông Huế
Sông vô lý dường kia
Khi chẳng cồn cào như mùa này lụt lũ
Chùm quả xanh vô lý dường kia
Tôi vô lý khi trống không giữa chồng chất bủa vây
Khi mỏi mong điều không bao giờ có
Cả em nữa cũng quá chừng vô lý
Khi ruồng rẫy tình yêu hằng khao khát giữa thanh xuân
Cuộc đua chen vô lý đến hãi hùng
Người ta chạy như rồi chân sẽ không có nữa
Họ chạy như điên dù biết rằng đích tới
Sẽ là sự ngừng vĩnh viễn - không hơn
Còn một điều vô lý không ngờ
Là mọi điều vô lý trở nên có lý
Với thêm thắt đằng sau, đặt bày ở giữa
Như con chữ G trong dòng chữ của tôi.
11-87
Sợ
Tôi không sợ bóng đêm
nơi xui ý nghĩ vẽ nên bao ảnh hình huyễn hoặc
tôi không sợ ánh sáng
nơi dễ dàng bóc trần mọi khuyết tật
không sợ tiếng thét gào mưa gió bão bùng
sấm sét cơn giông tích điện
trước thiên nhiên con người thường bé nhỏ
càng bé nhỏ hơn khi khổ đau
tôi sợ vẻ vô hồn của sự lặng im
với nó không ai rõ người ta yêu thương hay căm ghét
sợ lời khen dối lòng
sợ mình khô nước mắt
và tôi sợ đến chừng ám ảnh
khoảnh khắc trống rỗng khác thường
cứ bất chợt đôi khi ập đến
dìm tôi vào cùng cực cô đơn...
1988
Viết trong đêm khó ngủ
Đêm nghe mưa giọt mái tranh
lá rơi tiếp lá run cành vườn sau
tiếng chim thảng thốt ngọn cau
e chừng gió lạnh luồn vào cánh non
vẩn vơ nghĩ dại nghĩ khôn
nhớ xa xôi chợt ngùi thương kề gần
nhớ ngày qua thuở vừa xuân
thương bây giờ buổi quẩn quanh tơ vò
vẩn vơ nghĩ vẩn vơ lo
ráo hoanh hai mắt ngẩn ngơ như là...
nhủ thầm thôi nhé hỡi ta
ngủ đi thôi - bỗng tiếng gà đổ nhanh
giật mình lại nhận ra mình
với đêm giấc vẫn chưa thành vẫn chưa
ngoài hiên giọt nhặt giọt thưa
giọt rơi chìm tiếng chuông chùa nhẹ buông
trong tôi mưa cũng thầm tuôn
giọt thương giọt nhớ giọt buồn hòa âm
chao ôi còn nữa bao đêm
giấc không thành giấc mơ quên không về.
1990
(TCSH48/03&4-1992)