Phạm Hiền Mây - Như Quỳnh De Prelle - Huỳnh Minh Tâm - Phan Tình - Trần Xuân Trường - Trần Hạ Vi - Nguyễn Loan - Nguyễn Nhật Huy - Nguyễn Hữu Phú - Lê Đình Tiến - Quốc Sinh
PHẠM HIỀN MÂY
Dạ thưa…
dạ thưa ngày cũ ngàn khơi
giạt trôi đã mảnh vàng rơi bóng rày
níu xưa cánh mỏi rạc bày
cội chim mơ bến gửi này lá mưa
hạt dài vắn rụng chiều đưa
ngóng cơn mộng ngủ dạ thưa mấy lần
ngả thênh thênh gối tay trần
ngón hoa xương mỏng tần ngần áo thơ
sẻ nhau gió trận ngác ngơ
lối sương níu mọng thấp tơ tưởng mình
dạ thưa ngụm trót ngọt tình
kể từ độ nắng lên thình lình đêm
nửa sâu vùi hết vào êm
nửa bồng bềnh rót hồng thêm giấc đời
nước trăng đọng ướt khuya ngời
giọt mây bay chín tầng trời dạ thưa…
NHƯ QUỲNH DE PRELLE
Giữa những cơn mưa phùn
tôi thành giọt nước
Giữa những đám mây
tôi thành khói
Giữa những rừng cây
tôi là một hạt mầm
Giữa những đám đông
tôi là một hạt bụi bay đi
Giữa những tình yêu đan xen
tôi là một trái tim nhỏ bé
yếu mềm
lặng thinh
Giữa những hoảng hốt đớn đau
tôi lặng im
chia sẻ
Giữa những cái chết
tôi là một sự sống
Giữa những tuyệt vọng
tôi là một hoang mang
hy vọng
Giữa những tan rã
tôi là một hòa hợp kết nối
Giữa thi ca
tôi là chữ
là tiếng Việt
ngôn ngữ đa thanh
văn hóa
là cái tôi
Giữa sự hỗn độn của tôi
tôi tìm thấy giọng nói
của nhận thức và hiểu biết
sự giản đơn
zen là tôi
tôi là zen
HUỲNH MINH TÂM
Thơ viết dưới giàn bí đao
Những thanh tre già đan chéo
Dưới bao rặng nắng ngày tháng
Im lặng hay trò chuyện với nhau bằng ngôn ngữ khác loài người
Không ai biết được
Rồi đến mùa lủng lẳng những quả bí đao
Những đốm sao vụt xanh biếc và trưởng thành
Dài 4,5 gang tay, treo lủng lẳng
Những đợt gió tạt ngang như thử thách
Dường như đêm đêm chúng ta nghe giọng hát
Trong trẻo hồn nhiên của các cô gái
Nằm trong quả bí đao
Cầu nguyện tình yêu huyền nhiệm
Cả giọng mẹ ru con ôi đứa con trai bé bỏng
Mai sau con sẽ là chàng trai tốt bụng
Con biết đàn và ngồi giữa chợ
Nghe tiếng than thở
Như thân thể của các loài chim trở về đất
Những quả bí đao vàng rụng
Nhưng những giọng hát kia âm thanh của gió
Về đâu hỡi các cô gái, hỡi mẹ.
PHAN TÌNH
Sợi đêm
Sợi đêm mọc mầm trong ký thức
Người đàn bà chải thanh xuân qua những kẽ thời gian
Ánh trăng ma mị chìm vào đêm tĩnh lặng
Bình minh cựa mình trên những sợi đa đoan
Thời gian trên tóc mẹ
Sáng nay gió lùa tóc mẹ
bên hiên thềm nắng lao xao
thời gian mái đầu phủ trắng
con vừa chạm khẽ nênh nao
sợi nào chiều dài năm tháng
chắt chiu từ những âm thầm
phù sa thơm nồng giọt sữa
ươm mầm con sợi ước mơ
sợi nào một phần máu thịt
gửi lại nơi chiến trường xưa
tiếng gọi thiêng liêng Tổ quốc
máu xương biết mấy cho vừa
sợi nào bạc trắng đồng quê
mùa đông vun trồng buốt giá
hạ về nắng vỡ sân phơi
mồ hôi ướt đẫm nụ cười
tuổi xuân gùi theo năm tháng
vệt đời cài trắng mái đầu
thời gian bao giờ trở lại
trong con vừa một thẳm sâu
TRẦN XUÂN TRƯỜNG
Lúa ơi
Ta thương mẹ lắm lúa ơi
Bùn thiu tay cấy lưng phơi nắng chiều
Cả đời dành dụm chắt chiu
Vàng mười đổi lấy rong rêu phận mình
Đổi ngày tháng lấy đinh ninh
Mang về hơi ấm hồi sinh mùa màng
Con cua con cáy bò ngang
Suốt đời bới đất đào hang tìm bờ
Ngược về ký ức tuổi thơ
Khói rơm ngày cũ bây giờ vẫn thơm
Tiếng gà thoát khỏi đáy nơm
Bát cơm vụ gặt mẹ đơm bỗng đầy
Hương mùa phảng phất đâu đây
Bờ đê dáng mẹ vai gầy gánh mưa.
TRẦN HẠ VI
Nghe đồn có một tình yêu
nghe đồn có một tình yêu
lang thang trong chiều lộng gió
gõ mãi vào khung kính cửa
xui cho mọi người hôn nhau
nghe đồn có một tình yêu
lãng du nơi miền kham khổ
bàn chân sạn chai rớm máu
nhẹ nhàng xoa manh áo rách
đặt lên bàn hai bát cơm
nghe đồn có một tình yêu
đến thăm thành phố mùa hạ
thơm thơm những vòm xanh lá
thức tỉnh triệu người đứng lên
nghe đồn có một tình yêu
cuộn trào bể nguồn xa thẳm
dung nham tràn bờ lấp lánh
là lệ
là máu trong tim
nghe đồn có một tình yêu
ai cũng đi quanh tìm kiếm
tự tim hừng vang tiếng gọi
tình yêu - bản thể - giống nòi
nghe đồn có một tình yêu
sáng
tối
theo chân mỗi người
NGUYỄN LOAN
Những ngón tay mưa
Những ngón tay mưa
Ở đâu cũng có thể chơi đàn
Trên lá
Mặt đường
Mái nhà
Sông
Biển...
Gõ lên thành tiếng
Đàn nguyệt
Đàn tranh
Guitar
Đàn bầu...
Mỗi lúc mỗi nơi biến tấu khác nhau
Đậm đặc sắc màu
Âm thanh thưa nhặt...
Khi vui: tưng bừng...
Khi buồn: réo rắt...
Tiếng đàn thức tỉnh đất đai…
Những ngón tay mưa - chùm rễ nước cây trời
Độc diễn âm nhạc
NGUYỄN NHẬT HUY
Tóc
Mọc ra một lãng quên
Những điều vừa chết đi trên anh
Đen buồn óng ả
Rồi nhiều lần vò bóng đen trên trán
Cào cấu những suy nghĩ vươn ra
Cho đến khi thiếp đi từng sợi buồn rụng xuống
Trên mặt người lõa xõa người
Thả một buổi sáng trên tay đầy những khoảng mình im lặng
Vỏn vẹn ngày rụng cạn một tôi
Sống
Đến với thế giới bằng hơi thở mong manh
Tắm nhiều buồn vui mà lớn
Một lá xòe cười một lá lặng rơi
Từ sâu thẳm mong manh bám vào cuộc đời
Hơi thở mang vết sẹo vạm vỡ
Bên nhánh buồn vui chợt nở
Khi cả hai tay chụm vào cầu nguyện
Chẳng có trái phải nào có nghĩa
Khi lá rơi cũng không bận lòng trên dưới
Nghe tiếng mong manh nở lặng thầm
Dây nắng vặn mình leo giữa mùa đông
Lách từ nỗi đau để sống.
NGUYỄN HỮU PHÚ
Buổi sáng mùa xuân
mặt trời bung cánh trên tầng tầng lớp sóng
con sẻ nâu gọi mùa
một buổi sáng mùa xuân
tách trà nóng thơm mùi gừng quyện trên môi
phố bình yên đến lạ
từng giọt nắng trườn qua những đám mây
rơi vàng bãi cỏ
tiếng nhạc du dương phát ra từ quán cà phê bốn mùa
những chú còng lăn tăn chân sóng
hương mimosa thoang thoảng dịu dàng
giấc mơ đêm còn đọng lại
sáng nay
về em và về những điều rất thật
cơn gió rong hoang
lả lơi trên giàn hoa giấy
con ong ngượng ngùng bên khóm cúc họa mi
nụ cười hồn nhiên
em
buổi sáng lung linh bảy sắc cầu vồng
LÊ ĐÌNH TIẾN
Ý nghĩa
Giọt sương biết lặng im khi biến mất
Trong vô ngôn nói được vô thường
Ngọn nến thắp lên xua bóng tối căn phòng
Hay thắp lên để thấy từng cái bóng.
QUỐC SINH
Linh hồn
nhiều khi tôi nói chuyện một mình
gọi tên những người đã không còn ở bên cạnh
thì thầm
thì thầm
họ như những đám mây bay đi bay đi bay đi mãi mãi
rớt lại quanh chỗ tôi ngồi
linh hồn họ
những giọt nước
(TCSH373/03-2020)