Nhịp sống thơ
Tiếng hót cuối cùng
08:35 | 03/07/2020


LỆ HẰNG

Tiếng hót cuối cùng
Ảnh: internet

Tiếng hót cuối cùng

1.
Mai
Liệu ngày mai cánh cửa lồng có mở?
Khi mặt trời xuyên thủng vòm xanh
Lia sợi vàng căng đét
Siết cổ ta uất nghẹn một tiếng ca
Trời lồng lộng mặc áo ngọn đồi xa
Vòi vọi hun mùi nhựa nồng của nắng
Những đóa hoa thắp lửa tự thiêu mình
Sắc sẽ cháy
Tàn
Và rụng
Quả sẽ sai cành
Trĩu trịt một mùa đau
Và ta có hót?
Để khúc trầm nặng nhọc thoát khỏi thân?
Không!
Tiếng hót ta lên men lồng ngực cháy
Ngày đôi cánh nhẹ bâng như xốp vải
Mà nặng một bầu trời
Tiếng hót sẽ say.


2.
Mai
Liệu ngày mai cánh cửa lồng có mở?
Khi gió mơn man níu áo vạt mây mờ
Sương ẩm lạnh lót thảm mềm cho lá
Đón cuộc trở về trong tín hiệu hồi sinh
Và hiu hắt
Những cành cây treo ngược chiều sự sống
Cả giọt nước cũng ngược chiều tâm tưởng
Chảy vào hồn ồ ạt suối trầm luân
Mà vực niềm tin đã trở về ráo hoảnh
Thì ta có hót?
Để rỏ xuống cạn khô
Dòng nước ngọt đầu mùa?
Không!
Tiếng hót ta lên men lồng ngực cháy
Ngày đôi cánh nhẹ bâng như xốp vải
Mà nặng một bầu trời
Tiếng hót sẽ say.


3.
Mai
Liệu ngày mai cánh cửa lồng có mở?
Khi tầng không đội nón sầu ảm đạm
Thả xuống khúc sông tiếng thét tê lòng
Trong lớp áo tang đám lá mục rã rời
Nghe cái lạnh bò lên đỉnh cuộc đời
Chực chờ ngày tận thế
Và hoàng hôn chết bên bờ tuyệt vọng
Nước mắt cỗi cằn dưới thung lũng sầu đau

Thì ta có hót?
Không!
Tiếng hót ta lên men lồng ngực cháy
Ngày đôi cánh nhẹ bâng như xốp vải
Mà nặng một bầu trời
Tiếng hót sẽ say.
Không!
Chẳng đời nào…
Và chẳng bao giờ nữa…


4.
Ri rích… ri rích…
Líu lo… líu lo…
Ép từ băng giá tiếng hót nổ ra
Khúc hoan ca thấm giọt hồng ngực ấm
Tiếng hót vút lên
Hà hơi bụi cỏ đã úa nhàu
Bơm máu nơi sự khô khốc lạnh lùng ngự trị
Chuyển mình
Chuyển tê rét ấm dần thành ngọn lửa
Chuyển lụi tàn sáng dần thành rực rỡ
Chuyển run rẩy đong đưa thành vũ điệu
Và thê lương tan chảy suối reo mừng
Tiếng hót chạm từng không
Rồi ngã xuống
Trên thảm xanh cỏ mật khóc chào mùa
Bông hoa dại trắng ngần run nhịp thở
Cành cây trơ xương cựa mình nức nở
Lớp vỏ thô tự xé toạc thân mình
Một chồi xanh mang máu nóng trồi ra.


Rồi ngã xuống
Trên mái nhà rêu nhòe nhoẹt tụng ca
Sự trở mình của thời gian bén lạ
Từng nhịp khắc cứa vào thân buốt lạnh
Diệu kỳ thay!
Những cũ kỹ không kịp lời từ biệt
Khi sóng triều tiếng hót cuốn xô đi


Rồi ngã xuống
Trên chiếc ổ vàng nhung
Nắng oằn mình nhả tơ dệt sợi
Lót nệm thanh thanh xoa tiếng hót lịm dần


Rồi ngã xuống
Trên đôi tay non nớt khẩn cầu
Đọng giọt nước rơi
Lặng một bầu trời


Tiếng hót cuối cùng mở toang cánh cửa
Khát tự do,
Hơi thở cuối cùng mở toang lồng ngực
Cháy tình yêu,
Mảng tối cuối cùng cúi hôn ánh sáng
Dậy bình minh cứu rỗi.


(TCSH375/05-2020)



 

 

Các bài mới
Chùm thơ Lê Nhi (11/11/2024)
Các bài đã đăng