TRẦN HẠ VI
Anh, em và sự không toàn hảo
Anh, em, những người được gọi là khùng
Anh khùng hơn em
Em khùng hơn anh
Chúng ta đừng giành nhau nữa
Anh, em, những niềm tin rạn vỡ
Những nỗi đau chất chứa
Ngủ im im thi thoảng cắt cứa vào lòng
Có những vết thương vô danh
Và những vết thương có tên gọi
ẩn khuất câm thinh
dần chìm quên lãng
tội nghiệp phí hoài
Anh, em
Chỉ cảm được một chút tâm lành
Những ngây thơ còn sót lại
Bao nhiêu bao nhiêu tuổi đi nữa
Vẫn chưa bao giờ bước quá đôi mươi
Lạy Chúa lòng lành
Anh, em, cũng như bao nhiêu người
Chịu đựng và không biết mình chịu đựng
Là vui.
Nhà anh
Anh vừa sửa một bài thơ
Của một người bạn
Về ngôi nhà hạnh phúc
Cô ấy bảo anh viết về nhà mình
Anh ngơ ngác:
Nhà ở đâu?
Là tu viện lặng ngắt những đêm sâu
Hay những căn phòng nhỏ sau mỗi vài ngày di chuyển
Là khói hương chùa Linh Thông quấn quyện
Hay nụ cười trên áo nguyệt sáng ngời
Nhà ở khắp nơi nơi
Nhưng chưa một lần mở cửa
đón anh
Quán trọ ngả lưng
Cô đơn làm gối
Công việc nuôi sống
Học trò cuối tuần
Mùa covid trang facebook làm vui
Một diễn đàn nhỏ
Vài câu đùa khan
Những tràng cười dài
Và có thơ, có thơ luôn là bạn
Đa đề mộng lấp lánh sáng trời đêm mênh mông
Nhà ở trong lòng
(TCSH392/10-2021)