HOÀNG VŨ THUẬT
Anh thuộc về cỏ
Anh thuộc về cỏ khi cỏ biết nói lời miên man
rễ cỏ là những dây thanh
có thể xuyên rừng rậm
đan vào nhau thành bè trôi sông
làm kiếp phù du bồng bềnh mặt nước
cỏ ngọt nhưng có lúc mặn hơn giọt lệ yêu thương
anh hiểu vì sao làm bạn với con người
trong ánh nhìn cay xè em thường hờn tủi
tấm lưng mồ hôi bết dính
thế đó anh thuộc về cỏ bao năm em biết không
vòng tay gối lên nhau chạm đỉnh giấc khuya
mùa thu đang thì lá rụng
thấy cả đóa hoa rải từng giọt hương
làn gió phập phồng quyến rũ
chuồn chuồn nghiêng cánh buồm đỏ thắm
anh thuộc về những ngày lăn lóc thảm xanh
giống người ta lăn trên giường ngủ
trời căng như cái bào thai
anh đã chết nhưng rồi anh lại sống
những chú mòng cất giọng cao sang
anh là cỏ mịn dưới đôi chân mòng biển.
Đôi khi thấy mẹ nơi em
Những người mẹ trên trái đất này
như vì sao triệu năm vẫn sáng
dù họ đã ngủ đông giữa vũ trụ từ lâu
con nhìn qua vòm đêm thấy mình đang bên mẹ
nơi cư ngụ tuổi thơ
mẹ ơi
mẹ đã đi qua con đường sương khói chông chênh
mẹ là chiếc nôi
để sinh hài nhi tên là nước
từng dòng từng dòng trên chín tầng mây
dưới mây là cá
những cái đuôi tự do như nuốm vú ngày xưa của mẹ
con uống giọt tươi non
uống tình yêu mẹ dạy
mình là ai
hiểu con đò chờ bến đỗ
như em chờ anh hết kiếp trước đến kiếp sau
gió chờ bức tường để nghỉ
em bế trên tay bông hồng ru hời
một bông hồng trắng
ngày đi học chữ o tròn quả trứng nở ra tiếng kêu chiếp chiếp
chiếp chiếp lại nở ra chúng ta
em hỏi anh từ đâu đến
mẹ đã hỏi câu ấy ngày chưa sinh anh
khi nước mắt mang mùi khổ đau
ôi mẹ
con hiểu cái giá của nước
dù chảy bốn phương tám hướng vẫn không ra ngoài quỹ đạo
anh quàng tấm khăn trong cái rét vô nghĩa
những vành cong xây nên tháp nón
che một nửa vòng ôm
đôi khi thấy mẹ nơi em.
(TCSH393/11-2021)