PHAN LỆ DUNG
Có khoảng trời nào rơi xuống ký ức tôi
chiều nay
tôi đứng
và nhớ về
chuông nhà thờ đổ
gió thổi xao xác
những cánh hoa hồng hoang mới rụng mỏng manh
Mùa cuối năm
lối về không nắng
ngày ấy mới quen
anh kể cho tôi nghe chuyện xưa
những ngày mưa dầm nơi quê ngoại
nơi có tuổi thơ anh và tôi
dẫm nát con đê cuối làng
có con chim cánh trắng chiều chiều thả tiếng kêu gọi đàn
dập dềnh trên sông Nậy
có ngôi nhà thờ họ trở mặt ra cánh đồng
chiều rằm lễ cúng bọn trẻ tới đông như hội
đêm xuống mắt chúng vỡ đầy trăng
anh nhìn tôi bằng đôi mắt màu thu vàng nắng
như những đóa hoa hướng dương nở thắm bên triền đồi
và nắm tay tôi dập dìu
lấp lánh đường mưa
tháng năm đi
tôi giấu cuộc tình trong chiếc nón
và mang đi khắp bốn phương trời
tình tôi dịu dàng như chiếc lá
êm đềm như vũ điệu tơ nắng tháng tư
âm thầm lặng lẽ
như cánh hoa cỏ dại ngày ngày ngửa mặt lên trời
chờ đêm về ngơ ngẩn cùng trăng
Thế rồi
một chiều
chiếc lá bay xa
xa hơn tiếng chuông chùa làng Hạ
con châu chấu buồn bã sám hối cuộc tình
bằng những lời yêu nước mắt
ôi, duyên kiếp bẽ bàng
chỉ còn lại tiếng chim ngủ quên trên đồi lạnh
và chút im lặng mỏng manh
mùa thu mơ màng cho tôi ngày ấy
chừ ở đâu
Gió giả vờ làm ngơ
xoay vòng trên dung nhan tháng chạp
cây ngô đồng lá bạc chưa trổ bông
bên kia xóm Ngự
đàn chim cánh trắng vẫn chưa về.
(TCSH396/02-2022)