Viêm Tịnh - Nguyễn Thanh Hải - Đoàn Mạnh Phương - Huỳnh Thúy Kiều - Châu Thu Hà - Nguyễn Hoàng Thọ - Bạch Diệp - Ngàn Thương - Vũ Tuyết Nhung
VIÊM TỊNH
Đêm 30 ở đồi Thiên An
Đêm bỗng nhiên lửng lơ một nỗi nhớ
những tiếng thầm thì
thổi ngọn lá thông reo
bên triền đồi mượt mà sương giá
Thiên An
chập chờn những gọi mời mộng ảo
Em không để lại gì hơn bước đi rộn rã
nụ hôn tuyệt vời
đêm đang sâu
đêm ba mươi choáng ngợp
qua mỗi gốc thông già
em quấn quýt mười ngón tay
hồng nhuận
Và thế thôi, khởi từ nhúm lửa nhỏ
Cháy bùng lên óng ánh một làn da
Soi bóng em, hằn vết nỗi đoạn đời
trần gian ơi,
điều không thể thả rơi vào quên lãng
với chiếc que diêm
đốt vội điếu thuốc
sao mà,
lại,
phải sang xuân rồi
NGUYỄN THANH HẢI
Nghe tuổi lá reo xuân
(Nhắn với T.Q.V)
Về nhấm ly gió quê hương nghe em. Rồi mình cùng ngồi nghe bên kia mùa xuân hát lý cát bụi
ừ về. Nhà mình mà. Về để vui vài bữa. Rồi xa...
thì em trả hết buồn vui cho mùa hoa cải
giữ làm gì nước mắt
Đất nước mình yêu sông núi này như gia đình mình yêu các dì các cậu
em có bao giờ nghĩ về hoa mai gom góp mấy trăm ngày chỉ để mỗi năm về nở một lần
nghĩ về những thâm tình
đợi chờ mùa xuân tận mặt
chúng mình. Những đứa trẻ chơi nhà chòi giờ có đứa đã thành bà, thành cụ
ngoảnh lại đường xưa mây trắng bay
ừ thì cứ thử làm con chim có khách
để hiểu hết buồn vui khi mình thiếu mai này
Và em à, có khi nào tự hỏi sình đất quê hương bao giờ mình lại được lún trong niềm vui
chạm lại dấu hôn yêu thương ngày hôm qua của cậu
áo đỏ áo xanh bên thềm mai nở
ngồi giữa mẹ giữa dì nghe tuổi lá reo xuân...
ĐOÀN MẠNH PHƯƠNG
Ngẫu hứng mùa xuân
Ta chưa có một em
nên có rất nhiều em
bao em áo xanh và nhiều em áo đỏ
Các em đi trên đường như hoa đi trên phố
cho mùa xuân ghen tỵ đứng nhìn
Mừng tuổi cho trời bằng chiếc lá hình tim
Mọc lên từ sần sùi năm cũ
Sao khẳng khiu cây lá đến dường kia
Vạn mùa xuân vẫn còn chưa đủ
Ngày búng vào đêm từng phút giây quyến rũ
Xuân hồi âm trên những gọng cỏ mềm
Đến tận cả nỗi buồn ta níu giữ
Suýt nữa thì lãng quên...
HUỲNH THÚY KIỀU
Viết cho sông Hồng ngày giáp Tết
Mùa rượt đuổi nhau
Ơi sông Hồng ngày giáp Tết!
Thả xuống mênh mông những còn mất
Đợi em về nhen lửa đốt dư âm
Gió đến kiệt cùng bấc ngót phương Nam
Em hỏi sông Hồng mùa xuân anh có về qua phố hẹn?
Bằng lăng còn đâu mà khoe sắc tím?
Cơn mưa rụng xuống mùa trôi dấu khắc trên cây…
Thả vào chiều nụ hôn gió rất gầy
Sông Hồng rét
Làm sao có thể choàng mùa cho anh nguôi cơn lạnh?
Dịu dàng đêm. Khuya vòm trời khua vỡ tiếng chuông ngân…
Em ghép những mảnh nhỏ sông Hồng vào cơn khát mùa xuân
Ngày giáp Tết rạc người nỗi nhớ
Sắc nắng đồng bằng chen vào lạnh đông Hà Nội
Nghe bàn tay rưng rưng mùa…
Tê buốt phía không nhau
Viết cho sông Hồng ngày giáp Tết
Anh thì thầm:
Mùa xuân mơ màng khoe sắc nõn rất em!
CHÂU THU HÀ
Viết cho ngày cuối năm
Bên em là dòng sông của một ngày
cuối năm đầy gió
Sau cơn mưa đầu ngày nắng đã lên
Ủ những đam mê xóa hết muộn phiền
Hay những dự cảm mơ hồ em vừa chợt nghĩ
Thôi mình nâng ly
Cho ngày đã qua cho ngày chưa qua
Cho bốn mùa ngọc ngà
Cho tuổi xuân lắng đọng
Cây mai vàng bắt đầu trổ bông
Đám thạch xương bồ đưa hương theo gió
Qua những ngày mưa dài cho đất đai cây cỏ
Nảy lộc đâm chồi
Dòng sông vẫn lặng lẽ trôi
Gửi những ước mơ theo con nước…
NGUYỄN HOÀNG THỌ
Ngày giêng
Gửi tình về phía cuối năm
Cõng theo cái rét
Căm căm giữa trời
Thả lòng lên đỉnh mù khơi
Mới hay chân trời
Xa lắc xa lơ
Dặm nghìn chân bước lơ ngơ
Con nước ru bờ
Vội vã qua sông
Thập thò đếm bước mùa đông
Không dưng ai dễ
Đục, trong một đời
Gửi lòng về phía xưa tôi
Gặp ngay tảng đá
Sụt sùi dưới trăng
Dễ chừng giọt đá ăn năn
Vụng tay tiền kiếp
Mà trằn trọc đau
Ngày giêng nhớ trước, ngẫm sau
Trái tim vô lượng
Sắc màu thiện tâm
Trở xuân cây cỏ nẩy mầm
Thuyền xuôi
Còn để dấu dầm lại đây
An nhiên
Xuân rót môi ngày
BẠCH DIỆP
Mùa thơm qua vầng trán
Nắng mật và những ngọn mầm đã trở lại
Vượt qua tầng tầng mây thấp mùa đông
Ngôi làng kết những vòm lá kim
Thả nụ hôn mặt trời lên giấc mơ bầy trẻ
Qua đường rẽ ngôi
Những mái nhà sau tàng cây
Nước tràn trên bìa ruộng thấp
Treo lên chiều ba mươi mai vàng hồng tươi thược dược
Là khói hương trầm ánh sáng những bàu nước
Là rêu bờ rào vòng yếm đỏ ướt trăng
Mùa háo hức nhẹ thênh
Bọn con nít như những chiếc bánh tròn
Lăn lăn màu áo diệp lục
Lăn qua thung lũng nhỏ bé xinh xinh
Qua giấc đêm người già
Ngày mới mở tiệc lá
Nhấc bổng sự tưởng tượng
Trên những chiếc ghế đặt trong vườn cỏ
Người chăn cừu vừa lướt qua ngoài ngõ
Lục lạc rung những đốm sao hoa
Trong sương người đi mùa thơm qua trán
Khất thực hoàng hôn mơ ngọn khói bếp nhà...
NGÀN THƯƠNG
Có một mùa xuân
Có một mùa xuân
lặng lẽ bên sông
Như không biết én bay về báo tết
Mấy nhịp vài cong
choàng lên sương lạnh
Nép vào nhau
chờ nắng ấm trao tình
Có một mùa xuân
khơi gợi niềm tin
Từ lòng đất mọc lên lộc nõn
Trên đường mưu sinh
người đi vẫn còn in dấu
Mộng phồn hoa
chợt tắt nửa chừng
Có một mùa xuân
theo tiếng chuông đêm
Trên tháp cổ
vân du miền vạn hạnh
Bóng tiền nhân
giữa đất trời bay quyện
Tự bao giờ
hoa nở ngát hương.
VŨ TUYẾT NHUNG
Em hát trống cơm
Tang tình em hát với sông
Sau bao chờ đợi người không lại đò
Mượn dòng chở những tàn tro
Bao nhiêu si hận ngây khờ cũng trôi
Tang tình ơi nhện xa rồi
Lời giăng tơ lưới bên trời gỡ đi
Xuân về theo cánh thiên di
Lau khô những giấc ướt mi em cười
Tang tình nhặt cánh hoa rơi
Úa tàn xong lại lộc chồi bật xanh
Bao nhiêu mảnh ghép chẳng lành
Khiến lòng ngói vỡ giờ thành cánh khô
Tang tình em hát với thơ
Đêm trừ tịch trả bơ phờ về đông
Em mê mải múa trống cơm
Đào xem liền rắc phấn thơm gọi mùa
(TCSH396/02-2022)