Lữ Mai - Huỳnh Thị Quỳnh Nga - Nguyễn - Hoàng Thụy Anh - Mai Tuyết - Vĩnh Thông
LỮ MAI
Từ núi
Thanh âm ấy vừa rời bỏ tôi
tự mỏm núi dội trong tầng sóng
mỗi trái hồng ngâm làm một mặt trời
mùa thu vừa rơi vừa ngủ
gió đã chín bời bời vào lúa chín
chim đã hót quên vào quên quên
người chết lặng bởi vững bền vướng bận
mũi đò kia nhọn bóng xa gần
cũng đến lúc đò đắm vì tưởng tượng
ta hóa nhành lau trắng mờ mây
sông núi biết đâu mà lỗi hẹn
chỉ ta với nhau
nghẹn đòng
cũng đến lúc tiếng chim mùa hạt
gieo lòng sâu mọc nên mùa cây
những bóng người tìm nhau thôi run rẩy
nhẹ hơn bóng núi
và bay.
Bạch quyên
Mảnh hơn lời giấy mới
xuân đã từng thảnh thơi
thay gió mời ta về nhà cũ
dấu hài nhung quở trách một lãng quên
khi nàng không còn nhớ nổi
khi tình yêu rơi bằng đôi cánh của mình
linh giác sẽ theo trăng
khúc nhạc trắng vào mây khói
trong đêm thinh lặng này
mắt đen quy hàng giấy mới.
HUỲNH THỊ QUỲNH NGA
Ru phía mùa hoa vàng
Trên tay em
Lộc non về xanh biếc
Mùa xuân thơm dấu môi son
Những cánh gió an nhiên
Thổi qua tháng giêng
Thơm vàng áo lụa
Khoảnh khắc…
Có kẻ neo vào ngày xưa bằng chiếc bóng rất xanh...
Tôi thấy em về nghiêng khung cửa nắng
Khoảnh khắc tháng giêng rất chậm
Ru một mùa hoa vàng
Nơi tôi ngước nhìn.
Tìm đôi mắt em
Bầu trời trong vắt
Tết như môi con gái
Tô son đỏ mùa xuân
Hương trên tay đọng lại
Những nốt xưa ngập ngừng!
Mi khuya
Tiếng chim sau vườn lạ
Và những thanh âm rất sắc.
Rụng dấu rêu
Tay em cầm chiếc ô đỏ
Che ngang môi thanh xuân.
Nghe khúc gió. Vỡ xanh
Mặt sông
Lặng im như gương
Soi muộn những hình dung vàng cũ
Tôi ngồi ở đây. Lặng
Bên khung cửa
Nghe đầy gió tím
Mùa oải hương. Xa thẳm
Thuở cánh đồng thiếu nữ.
Đẫm xanh
Dưới mi khuya. Tràn ngực tôi
Những hạt sương hình dung.
Gót nắng
NGUYỄN
Nụ cười hoa đào
(cho cherry)
1.
đã sáng lên trong chiều xuân ấy,
thứ nắng hồng của
những cánh non buồn bã
nâng tôi lên trên nền trời cổ thi
nơi ngọn đồi lúc chiều muộn
trước khi cỏ gửi tới dòng sông vết thương màu bùn
hoàng hôn cuốn tôi vào xoáy
biết bao giờ chạm xuống đáy đêm
2.
một lần nào những cơn gió sông chiều thổi bay ngàn sóng lụa
tôi dừng lại và ngóng lên tầng bốn lầu trọ cũ
ánh sáng âm, khung cửa giam giữ ký ức vẫn khép hờ
bản tình ca Jardin D’hiver chập chùng ủ dột
ngày thôi đếm những đốm lá tàn
tình yêu cũ giờ theo mây trời
3.
và, đổ bóng xuống lòng hồ
sắc môi son cạn mùa gió lạ
ai trong tôi: nhịp thở, nụ cười
khi mùa xuân qua
màu trời cổ thi đã khép.
Gỗ
đợi hơi người từ hạt mầm
đợi mùi mồ hôi từ khi vươn cao cành nhánh
đợi tiếng nấc ái ân từ trong bão táp
đợi câu giã từ từ trong ngàn ngày lửa nắng
đợi lời ru canh khuya cong vênh sầu muộn
đợi những lỗi lầm gió xé làn roi
đợi tiếng thở dài vào đời như vệt xước
đợi vật vã lặng câm
cùng hơi thở sót
một lần mòn ruỗng trăm năm
đợi bóng tối và lời kinh cầu
đợi đóng kín màn đêm tuyệt mật
đợi cùng tro bụi bay lên.
HOÀNG THỤY ANH
Vẻ đẹp đông phương
đụn cát không ngồi yên
chạy theo bước chân gió
trắng miền hanh khô
quẫy từ cát quẫy lên
lông chông thêu đường may lả lướt
đắp bồi chân trời
mặt trời vừa chớm
đã ngậm những giọt mồ hôi
bóng gầy sấp ngửa tháng năm
lầm lũi đổ về phía biển
trên vai người đàn bà đông phương
đôi quang gánh thiêm thiếp mùa rạ rơm
chuyển động trong tôi
những bông cỏ những phận người
lấp lánh theo con nước.
Mật mã thiên nhiên
từ màu của gió
mây vẽ cánh đồng trên xanh
cánh chim dan díu đáy chiều
cánh tay dòng sông dài
ôm ngọn đồi
bông hoa rừng đang trôi
tiếng sâu hay tiếng tơ trong suốt
đêm lặn sâu man dại
ban mai tươi mùi rạ rơm
ấm tròn những chuỗi hôn.
MAI TUYẾT
Dòng sông tuổi mười lăm
Theo cánh gió miên du trên dòng sông rộng
bãi bờ em chân vấp ngụm phù sa
ban mai xanh sáng bừng từ ngọn sóng
mùi cỏ lau nở trắng phía quê nhà
Sông vẫn lạnh. Nên ngày về ngang khung cửa
cơn mưa đêm làm ướt tuổi mười lăm
gió vẫn vậy. Vẫn mềm như dải lụa
cầm mùi hương đi qua. Buổi chạm rằm
Tung ngọn sóng lên bờ níu bàn chân trên cát
người về đâu bỏ lại dấu chân mình
dòng sông chở tuổi mười lăm ngơ ngác
về phía em. Làm một cuộc hành trình
Sông vẫn rộng. Vẫn chở đầy nước mát
gió hồn nhiên sao rót tiếng thở dài
chiều cúi xuống
nghe sóng đưa. Bàn chân không chạm đất
tôi nhớ em. Tôi nhớ sóng đã bao ngày...
VĨNH THÔNG
Giao mùa
Đường cheo leo
Tảng đá tròn
Hàng cây lặng
Phố đầy mây ta phiêu du đêm lặng
Và đỉnh đồi bão hòa hợp âm nhớ
Còn gặp lại chăng?
Anh đã không về nơi ấy nữa
Kể từ mắt em vây vấy buồn
Cơn náo động nhiệt giao mùa bật sốt
Thỉnh thoảng ri rỉ bầy mưa nhỏ
Đôi lần em bắt được
Chúng cũng mang vùng mắt u buồn
Trong trắng như em!
Phố núi chập chùng cao vút những vì sao
Phố núi gần lắm - đôi mắt em ở đó
Những vì sao sáng trong anh rất tỏ
Chỉ soi riêng một người.
Đêm nay đôi tay nào còn thức
Đôi chân nào vấp nỗi nhớ đang rơi?
Có những nỗi buồn
Đẹp như là khói.
Lan man tiếng hót
Phố lại mất điện hôm qua
Phụ họa cho nắng vàng bật sốt
Tàng cây bặt tiếng
Không cánh gió khẽ lay mình
Những hơi thở người vẫn dìu dịu trôi…
Chỉ bầy sẻ nâu chi chít rao lời
Mặc sự cáu kỉnh của lòng đường lên cơn náo động
Ngó lơ lưới dây điện đen ngòm giăng trời nát vụn
Hót như không cần lưu lại âm thanh.
Hót mà không cần lưu lại âm thanh.
(TCSH395/01-2022)