ĐÔNG HÀ
Nắng quai thao
Giọt hồ tâm buông cành hoa nắng
Đứa trẻ trong mình dựng lớn trời mây
Người đàn bà sống nhiều năm tuổi
Vắt hoài nghi làm chỗ dựa riêng mình.
Ai đã thứ tha cho em,
Khi ăn thói quen sống bằng cô độc
Mây trời thì trắng nắng người thì đau
Chỉ dịu dàng em cho đi tìm anh sương sớm.
Bàn tay giúp em dịu dàng xé mây đan bầu đựng rượu
Trăng rừng xa làm con gái sơn thần
Suốt bao năm ôm mặt trời đi chia lửa.
Những bóng rừng ăn cây xuôi về sông xuống biển
Mắt hồ như đãi bóng chim ngàn
Ai nhặt máu trời ra hạt mồ côi
Mà mắt đăm đăm thương đời dâu bể
Em chân chuyền đồng chiêm mất ngủ
Anh vạn sầu đổ nắng ra phơi
Giếng cạn tàn canh nhặt cơn gió lạnh
Mưa đầu nguồn vời vợi nước bò quanh.
Thôi mùa xuân đừng dỗi ngọn rú xanh
Nắng quai thao ân cần thơm tiếng hát
Ai đi qua đời bạc
Ai níu lại tóc mây
Tiếng hát mẹ ru giấu vào nách áo
Trổ hương bay lừng mai sớm trời cao…
Gởi người năm cũ
Vàng hoa nở giữa bốn mùa
Ký ức nở giữa câu đùa em trao
Những vòng xe của năm nào
Giờ quay mải miết ba đào mắt nhau
Vàng hoa nở giữa mùa ngâu
Bỏ quên câu nói sau ngày chia tay
Ngờ đâu người cũ còn đây
Chạm nhau một thoáng mà đầy hoa bay
Vàng hoa nở giữa mắt ngày
Tuổi hoa niên ơ kìa mây ngang đầu
Thương ngày xưa với một câu
Mà thôi nước chảy
Chân cầu
Qua sông…
(TCSH395/01-2022)