ĐẶNG THÀNH
Còn thương
Tôi chẳng được như người ta cao thượng
Cầu cho em hưởng hạnh phúc ấm êm
Em sang sông tôi oán hờn khôn tả
Cầu mong sao cho giông bão lật thuyền
Tôi chẳng được như người ta rộng lượng
Mong đời em mật ngọt nếm tràn môi
Tôi muốn em gặp trăm cay nghìn đắng
Để lúc buồn em chợt tiếc tình tôi
Chắc lắm người đã cho tôi ích kỷ
Trong tình yêu sao quá nhỏ nhen
Nhưng bạn hỡi ! Tôi đang yêu tha thiết
Sao người ta lại phủi sạch lời nguyền
Thà trước đây đừng thề non hẹn biển
Đừng thốt lời vàng đá khắc ghi
Nếu có yêu tôi cũng đành lặng lẽ
Đâu nói lời chua chát lúc chia ly
Ai có hiểu cho tôi - Rằng ai hiểu
Oán hờn kia dai dẳng bởi vì đâu
Nhưng người ơi chuyện muôn đời vẫn vậy
Còn oán hờn còn tưởng nhớ về nhau
* * *
Chó mẹ sinh ba con bé bỏng
Hôm qua họ bắt mất chúng rồi
Đêm xuống nó nhức căng bầu sữa
Nhớ con mình tru mãi không thôi
Nó chạy băng qua quãng đồng trống trải
Gặp vầng trăng sắp lặn cuối chân trời
Dáng cong cong tựa chó con nằm ngủ
Nó chồm lên vồ lấy mảnh trăng rơi
Rồi từng đêm - từng đêm như thế
Nó ra đồng tìm gặp dáng con
Trăng cuối tháng cứ mỏng dần lặng lẽ
Nó sắp mất đi niềm an ủi cuối cùng
Và đêm nay nó lại ra đồng trống
Mắt láo liên tìm dáng con mình
Trời đen tối - nó tru lên tuyệt vọng
Nước mắt buồn hóa giọt sương đêm.
Thư bạn
Thư bạn viết đôi dòng ngắn ngủi
Gợi cho tôi nhớ cả một thời
Mà sắc nắng huy hoàng nay sót lại
Vài mảnh tàn thoi thóp cháy khôn nguôi
Từng dòng chữ như gọi mời dĩ vãng
Về cho tôi thêm đôi phút mềm lòng
Sợ cuộc sống tựa đại dương khắc nghiệt
Khiến con thuyền quên lãng một dòng sông
Bạn bè ơi - con đường quá khứ
Cả thời gian khỏa lấp lối về
Tay gượng nhẹ xin gỡ từng cọng rối
Để tim mình sống lại tuổi say mê
Thuở cư xá nuôi đàn con xa mẹ
Tụ về đây tự mấy phương trời
Vâng - Hà Nội, dạ - ngọt ngào giọng Huế
Mái tóc thầy xanh lắm tuổi đôi mươi
Dạy cả tháng nhận đồng lương bé nhỏ
Cầm trên tay thoáng chút ngậm ngùi
Ai có hỏi - chúng tôi cười vui vẻ
Để bao điều cay đắng giấu sau môi.
Bạn bè ơi - những ngày gian khó
Bữa cơm thường ít thịt nhiều rau
Ta vẫn dạy học trò mơ ước
- Đất nước mình tươi đẹp mai sau
Ta vẫn dạy học trò nhân nghĩa
Đem tình người đùm bọc thương yêu
Như bọn mình - mùa đông xứ lạ
Ấm lòng nhau chung mảnh chăn nghèo
Nay chúng ta như dòng sông chia nhánh
Đứa xanh tươi đôi bờ bãi mỡ màu
Đứa cằn cỗi u trầm bên đá dựng
Vẫn đôi dòng thương nhớ chảy về nhau
Bạn bè ơi hãy thương nhau như thể
Cổ tích xưa nay còn mãi trên đời
Để thư bạn chỉ đôi dòng ngắn ngủi
Kéo ta về sống lại tuổi hai mươi
8-1992
(TCSH52/11&12-1992)