BẠCH DIỆP
Ngủ trước hiên nhà
Nở ra bầy đom đóm
Những bóng sao trên bầu trời đêm nở ra
Tôi chạy trên ngõ bé thơ
Nghe tiếng gàu giếng khuya vọng tới
Ngủ trước hiên nhà
Se sẽ những mầm cây
Những ngón tay ấm trong tay mẹ
Chiếc xe bò cây rơm và những đám mây
Những vườn cây khô cằn chín mọng
Hãy đợi chờ và hy vọng
Tôi nhớ hai hàng nước mắt của mẹ
Lặng thầm những mùa trăng
Ngủ trước hiên nhà
Nhiều cánh cửa sập xuống lại mở ra
Đám rước cố ngoại đi qua cánh đồng
Những bà dì khăn the chú út cậu tư
Những người già lần lượt rời đi
Họ trú trên những đám mây
Thành hạt mưa đêm đêm đổ đồng làng
Qua vạt cải non bụi húng thơm những trái thanh trà
Thả vào giấc mơ tiếng cười con nít
Chập chờn khúc ru
Cỏ mục vườn đêm xoa bàn chân cáu bụi
Ngủ đi giấc trẻ con trong mùi hoa bưởi
Rồi bay lên trên cánh đồng trăng
Người đàn bà vẽ
Nàng đóng khung ký ức
Đổ những vạt hoàng hôn
Tràn ra khung cửa hẹp
Một nhát bay vạch chân trời kiêu hãnh
Một nét cọ loang ánh sáng màu áo lụa
Một giọng đàn ông không cất tiếng
Trong lồng ngực
Một bầu trời ngầu đỏ
Sự tương phản vô lý
Không cần chỉnh sửa
Câu chuyện nàng đang kể lại
Trên toan với những lọ màu
Vệt mây thạch lựu
Chảy xuống đôi gò má
Nét cọ cuối cùng
Là cách anh nhìn nàng như thế
Họ đã va vào nhau rồi tan ra như sóng
Không phải trường phái trừu tượng ấn tượng hay dã thú
Là sự mở ra và đóng lại một hơi thở hắt
Cho nỗi cô đơn.
(TCSH399/05-2022)