Vĩnh Nguyên - Đào Duy Anh - Đông Hà - Nguyen Su Tu - Khét
VĨNH NGUYÊN
Hình như
Hình như tôi bay
Và đậu xuống vầng trăng mảnh mai
Cánh tay khoanh đầu ngái ngủ
Ơn trời
Tôi hôn vầng trăng mồng bốn(*)
Em chẳng trốn mẹ
Em ngồi bình yên trong ngôi nhà bình yên
Có sắp nhỏ rúc rích
Rồi bay đan làn mây xám…
Hình như có chớp giông đầu hạ
Trăng mồng bốn khuất dần đầu non
Mùa gặt
Tóc em thơm rạ rơm
Hình như tôi không bay
Vầng trăng không nhú đầu non
Là em
Hình như…
------------------------------
(*) Ngạn ngữ: Trăng mồng bốn trốn mẹ đi chơi
ĐÀO DUY ANH
Viết từ vô thức
Sau những kìm nén ma lực khôn lường của bóng tối tâm thức giúp ta hiểu phần thất lạc ẩn kín trong mình bằng trải nghiệm yêu thương
mùa đau dịu dàng che giấu nỗi buồn cho niềm đau lao theo ảo giác của triệu triệu neuron thần kinh dẫn mình vào giấc mỏi/ ta hiền như bồ câu đi nhặt thóc em săn bẫy gì những hạt lép vừa buông/ ta đã dâng niềm yêu thương cuồng nhiệt và vẻ đẹp mạnh mẽ tuyệt vời để biết chưa bao giờ mình dịu dàng đến thế / ta trần truồng linh hồn và thể xác không phải để chói lọi mà để phân trần như cát bụi bày tỏ mình một hoang mạc nguyên sơ/ ở đó ta yêu em trong lành và cũng đã sôi như viên thuốc sủi bọt bàn tay mẫn cảm cầm chiếc ly chứa bùa độc dược/ không biết sẽ có phải viết điếu văn/ trong vô thức sống cuộn lên bao phức cảm và sang chấn tinh thần bóng tối rung chuông ký ức/ những buồn thương và tiếc nuối sẽ không còn một sáng trong để trở lại cầu xin cứu vớt khi mọi giá trị xước vỡ/ ta nhìn hư không như một tang chứng không biện giải được linh hồn những vết roi quất xuống niềm tin/ thời gian tan không gian tan ký ức tan/ chúng ném ta vào tận cùng của hư huyễn ở đó thực thể điên loạn ngự trị bóng ta chèn bóng tối/ những lập lòe cái chớp mắt đậy lại như nắp quan tài/ cuộc đày ải trân ái nỗi buồn đã cấy qua mọi động thức trên văn bản lê thê cuộc người/ ai cho ta niềm vui và tuyệt vọng sao cái đầu cấu thành vô vàn điều không thể và những điều biết không thể lý giải/ sự tồn tại phi lý trong những khoảng âm u và ta sống trong sự phi lý ấy như đồng hành hỏi buồn không/ Thượng đế đã ban kiếp con người rồi ra tay thưởng phạt/ ta tội tình chăng sao Thượng đế không cảm ơn ta những ngày còn vất vưởng nên Người được nhẹ nợ đến vậy
mất khả năng phán đoán và một nửa những gì ta viết là vô nghĩa nhưng ta nói nửa ấy ra để nửa kia có thể với tới người
ĐÔNG HÀ
Miền yêu thương
Con mắt bồ câu cây cầu giải yếm
Ai dắt đam mê lội sóng đi tìm
Ta về trỉa hạt chân chim
Bỏ khăn bỏ áo đi tìm dửng dưng
Người đi có một muôn trùng
Sao ta đứng ngóng lưng chừng non mây
Bàn tay không đổi bàn tay
Bao lời trắng xóa đã đầy trong nhau
Con mắt bồ câu thương ngày nắng hạ
Ta theo người lạ nắng quái qua sông
Buồn tình thả hạt thong dong
Nở ra bờ bãi ngóng trông vô cùng
Người đi rút ván đóng thuyền
Ta về gieo lại một miền yêu thương…
NGUYEN SU TU
Quy Nhơn
Đừng quay về nữa với Quy Nhơn
chúng mình xem nhau như chưa từng gặp
ngày thương mến đã qua
chẳng có gì bất ngờ trong cuộc đời toan tính
cứ xem bữa ấy mây u ám
và trời cứ thế
đổ mưa
và mình cứ thế lưu vong
Em từng gọi Quy Nhơn rồi ngủ thiếp
nhân gian hà khắc vốn lâu rồi
đừng thức dậy những nỗi buồn mất trí
Quy Nhơn cần quên thôi
Trên chuyến tàu ì ạch
mình xuống ga nào cũng lẻ loi
lũ người chen nhau trên toa chật mùi ủ mục
bọn mình không đủ sức ngóp ngoi
Ngày mình cầm tay thật chặt
giờ nghe hơi thở cạn sum vầy
vong thân trần thế
ngày u ám
trắc ẩn lên mùa li tán Quy Nhơn
Kệ những oái ăm người mua bán
áo quan chằng chịt vá mai sau
em cười nguệch ngoạc quên mà nhói
ngón đau đời tất tả chỉ vào đâu
xem như trái đất
ngày tận thế
cho hình hài về tận hôn sâu...
KHÉT
Ngồi cùng ma núi
tôi thấy mình sũng ướt giữa ngọn đồi
khi trăng tháng ba về qua lối cũ
có loài chim kêu lên rất lạ
những hàng cây cụt đầu
cắm dài trên tuổi hai mươi
tôi nhận ra mình hoang vu
trong tay em sấp ngửa
lửa cháy dưới chân và nước dội trên đầu
tôi về ngồi cùng một con ma núi
mới hay cổ tích
chết yểu
trên tay người.
(TCSH400/06-2022)