ĐOÀN MẠNH PHƯƠNG
Chạm
Cuộc sống mỗi ngày một vị cay
như ta từng nhấm nháp
từng ngộ độc hồn nhiên
tất cả những gì va đập
Thời gian vẫn lạnh lùng chuyển động
Sống giữa trò chơi phố phường
Được nhìn thấy, được hình dung
Mãi cư ngụ trong một phiên bản cũ
Mãi như kẻ đứng viền lề,
như một phần tẩy xóa của đám đông
Giẫy đạp khỏi mọi lo toan mà lo toan luôn mới
Thẩm thấu giữa thấy, nghe, nếm, ngửi
Cuộc sống
mỗi ngày một vị cay
Lớn khôn bằng cái lưỡi triết học
Chối bỏ con đường kẻ sẵn
Tư duy đi ngược lề, ngược chiều
Va quệt rất nhiều ký ức
Bắt gặp sự thất học của vôi vữa
Cúi đầu tìm về quê hương…
Thử đánh tráo cảm giác
Bỗng biến mất một thế giới trước mặt.
Giữa
Vừa chuyển động một đám mây ngũ sắc
Ở gần này
mà nhớ xa kia
Ô hay,
buổi chiều nay mọc ra nhiều ngọn gió
Vườn xanh um bao lá dại cành khờ
Đừng đi nhanh,
mùa đông cào xước áo
từng đau lòng khi chó sủa người thân
Từ trong tĩnh chuyển dịch về phía động
giông gió bên ngoài rung bão táp bên trong...
Đã nhấm nháp từng ly
đã một hơi nốc cạn
không có bến cuối cùng, cũng không nơi xuất phát
Phô tô bao nỗi niềm, tuột trôi như bản nháp
Muốn thở căng lồng ngực mình bằng sự tươi tắn của ban mai
lại nếm phải hoàng hôn vướng trong cuống họng
Những bông hoa ly cắm trong bình
từ chối ngày nhợt bóng...
Mơ những vòng sóng trong hồ rộng
Giữa thời gian cựa quậy không ngừng
giữa giản đơn cũ càng
giữa hẹp hòi cạn cợt
Soi cho tỏ mặt người để không phải người dưng...
(TCSH400/06-2022)