Hoàng Thị Hiền - Mai Diệp Văn - Bùi Thị Diệu - Vương Huy - My Tiên - Lê Hào - Trần Khoa Văn - Phan Văn Chương - Lữ Hồng
HOÀNG THỊ HIỀN
Những ngày màu tím
mẹ nắm tay cha
cái nắm tay như núi
che đầu con thành một mái nhà
tiếng cười như lá rừng
chị em cùng làm bức vách
những ngày mẹ không nói gì
cha chẳng biết vung nồi nào đậy khớp
váy áo con chọn hoài không hợp
ra cổng sợ hàng xóm hỏi han
bốn phương trời con làm kẻ lang thang
quê nhà mọc thêm những ngày màu tím
có đôi tình nhân mái đầu bạc
hun hút bản mình
mẹ nắm tay cha.
MAI DIỆP VĂN
Chuyến tàu đêm
Tàu chở người đi đâu?
hun hút cả kiếp người?
Sân ga vắng
bình minh trổ những hoang mang
hiu hắt ánh mắt vàng
loạng choạng chân người tản mát
(người già tư lự dõi đường ray)
chén trà thơm tượng tần ngày mới
Đêm vừa vỡ
lọt vài tia sáng mỏng
- tàu đi đâu? Chở chồng tôi đi đâu mà hun hút cả kiếp người?
vẫn tiếng người vọng hỏi
(Ta chậm chân chạm ngày)
Người bán cháo đêm kể chuyện
trên sân ga - không biết - tự bao giờ
người đàn bà ấy đã chờ…
qua bao chuyến tàu
qua bao tháng ngày không tin mình là góa phụ
rồi điên
đêm đêm chờ chồng
đúng nơi mình đưa tiễn sân ga hun hút bóng người
(Đêm đêm rầm rì câu hỏi: “Tàu chở người đi đâu? Hun hút cả kiếp người?)
Đêm đông mùa trước
người đàn bà thấy mình mặc lại áo cô dâu
chồng vẫn khoác ba lô nụ cười tươi trẻ
rồi họ cùng bước xuống từ chuyến tàu
tay nắm tay rẽ vào vô tận…
BÙI THỊ DIỆU
Em đổ lên anh từng dải cầu vồng
khi em rơi
ra ngoài trang sách dịu dàng mùa thu
ngoài bản nhạc anh nghe (thành thói quen của em)
ra ngoài cam kết của ly chanh rum
say một đêm cười một đêm khóc một đêm
khi em rơi
vào giấc mơ có anh
em đổ lên anh từng dải cầu vồng
mỗi sắc màu một khuôn mặt
bay lên đồng xanh vùi vào men say tan vào sương mơ
dùng dằng níu đêm
anh đổ lên em
chiếc bóng trắng bốn mùa
như cơn mưa tràn qua giọt sương đầu lá
lạc vào đâu lưng chừng
em tìm em
viên đá dưới cội cây
quả nang khô mở vách
không say không cười không khóc
dưới triệu triệu cầu vồng
VƯƠNG HUY
Đời tôi như mẩu tàn thuốc
quán cà phê vương vãi những mẩu thuốc
như mảnh đời tôi lúc xế chiều
người ta hút rồi ném đi những cái đầu lọc
không còn dùng được
như đời tôi bị thải hồi khỏi công việc nằm cô liêu
từng ngày tôi ngồi lay lắt bên vách quán
lưng dựa tường hút thuốc ngó ngày suông
những bóng mây bay đi như ảo ảnh
nắng hắt xuống mái hiên một cuộc đời buồn
từng đêm chìm trong giấc mơ hỗn độn
tôi như một phiến đá rêu xanh
nằm trong khu vườn tĩnh lặng
những giấc mơ cạn máu dưới trời sương
trôi qua quán trọ trần gian một cuộc đời lận đận
chiều nay tôi ngồi một mình trong quán
nhìn nắng nhìn mây nhìn những vách tường
đời tôi như con ốc sên leo ngược
trên vách nhà ai một buổi chiều buông
MY TIÊN
Những vì sao di cư
Trong những đêm hè ấu thơ
Tôi nghe mẹ kể về những vì sao di cư
Và tôi cố học cách lưu giữ kí ức của ánh sáng
Từ đôi mắt
Nảy mầm những ước mơ
Trên mái nhà ngói trở mình mất ngủ
Tiếng võng kẽo kẹt cố thôi miên màn đêm
Tôi mang ánh sáng cấy vào từng góc tối
Niềm tin trổ lá
Trên lớp da thơ dại.
Tôi bắt đầu đợi người con trai viễn xứ
Mang theo trinh tiết của vùng quê nghèo ra đi
Nhịp đập thẹn thùng trên chiếc cầu mới lớn
Con sông nghiêng mình
Che lấp những vì sao
Người con trai trở về với những hình xăm
Tay chân trổ ra những điều dối trá
Nó bán cơn mưa cho những lần sa ngã
Tôi mang cõi lòng khô hạn bơi qua sông
Những vì sao đã mãi di trú vào câu ca
Giờ mẹ chỉ còn là cổ tích
Khi những ngón tay bùng lên như bốc cháy
Tôi hiến tế linh hồn cho ký ức
Và đền đáp tuổi thơ.
LÊ HÀO
Ché rượu cần thuở nọ
Lại một cơn giông nữa đổ xuống
căn nhà mình quạnh quẽ
bầy chim ri ngơ ngẩn nhìn mùa, mùa xô đẩy mùa
Cải ngồng không thơm như ngày cũ
còn se lạnh vườn khoai
sương xuống chiều hôm e ấp màu hoa khác
Đất đỏ Hai Riêng rẽ ngang về Ea Bá
trút tình đầu vào em
ché rượu cần thuở nọ men nồng say
Mà sao… mưa ơi?
mưa giông bất chợt mấy lần
có lần mưa đổ chén rượu nồng ngan ngát chiều
đổ kí ức lấm lem
bầy gà ngẩn ngơ quanh quẩn bới tìm
kỉ niệm ướt đầm, vương đầy tàn tro năm cũ
Về đi em…
mưa tuôn qua kẽ lá
mái ngói lạnh lùng xiên xiên run run nước chảy
ngày sâu hun hút, gió thốc cuốn bay khóm sả em trồng
Về thôi em…
cây ổi nhà mình trái chín đầu đông
man mát mùi hương quen cũ
mưa trắng trời...
trắng mùa em bỏ lại
TRẦN KHOA VĂN
Khúc phiêu du
Một chiếc lá rơi
Nắng vàng chín rụng
Một làn gió thoảng
Thổi mùa sang thu
Một chút nắng mưa
Ru tình xanh mướt
Một lời hẹn ước
Buồn hóa mênh mang
À ơi…
đò sang…
Ô kìa
mây trôi
Đò chèo một chuyến
Vỡ vụn lòng sông
Mây trôi một khúc
Trắng chiều chờ mong.
PHAN VĂN CHƯƠNG
Mẹ Việt
Tóc mượt Hà Giang
chân Cà Mau phù sa ngấn biển
phập phồng nhịp thở Trường Sơn
tay mềm hải đảo
hai đầu giang sơn
đòn gánh cánh cung
mẹ hiền
Lạc Việt
trĩu bờ vai
vừa đi vừa mưa
cơn mưa dầm vắt sức
vừa đi vừa nắng
ngời ngời đồng muối ánh lân tinh
đôi mắt
Tây hồ Thác Bà
eo thon bóng dáng ba miền
nồng nàn lam lũ
ngực thơm bờ bãi sầu riêng.
LỮ HỒNG
Nỗi nhớ mùa hè
Chiều nghiêng trên tay anh
Hoàng hôn đã rơi
Trong đôi mắt mồ côi
Những nẻo về sập cửa
Em buồn
Không có chuyến tàu nào để ra đi
Cho băng ghế mùa thu trám vào nỗi nhớ
Tiếng cười nói đã rơi
Như hoàng hôn rơi
Khi chúng mình không còn gì để nhắc
Kỷ niệm là kẻ chăn cừu
Cứ lang thang đồng bãi
Anh có buồn
Như lá của hàng cây ngây dại
Trỏ vào những thiên thu.
(TCSH402/08-2022)