NGUYỄN ĐÔNG NHẬT
Một mình trăng
Ngồi một mình nghe khuya dần im
Trăng sáng như chưa bao giờ sáng thế
Thềm ngói cũ nghiêng chìm mái sẫm
Khuất nửa lòng riêng vọng tiếng câm.
Ly rượu tối một mình không uống
Bóng đêm trầm soi ánh thủy tinh
Những gì không nói đang xao động
Trăng kẻ quanh bàn ngân bóng xa.
Còn một mình sau cuộc vui tan
Nghe gió thổi tháng ngày xa lạ
Những thế hệ đi qua im lặng
Trang sách mờ rung đẫm ướt trăng.
Chiếc bóng ngồi lặng một mình đêm
Ngoài thời đại thét gào cơ khí
Ôi nửa đời vầng trăng còn tỏ
hỏi ai từng soi mặt hư vô.
Một mình bóng lẫn mùi hương không tàn
Là phai nhạt sắc màu ý hệ
Trong đời rộng lau khô dòng lệ
Hơi gió xanh động cuối trăng tà.
Từ biệt
Đêm. Tôi thức dậy lúc ba giờ. Và buổi sáng ấy
tưởng như sờ thấy được. Khi đưa tay bật công tắc đèn
tôi ngỡ chạm vào mặt em lạnh giá.
Có phải lần chia tay cuối cùng của chúng ta.
Trong câu chuyện rời
tôi đã nói như mê
về buổi chiều mưa xám, con đường đầy gió sông Hương
một thân cây bị bóc trần giữa Đà Nẵng 1968
nẻo đất thơm bóng xanh những giờ trốn học năm 17 tuổi…
Tất cả, là câu chuyện hơn ba mươi năm trước.
Có thể em chẳng còn nhớ gì.
Nhưng em đang sống lại.
Khuất sau thời gian không có chia ly.
Và buổi sáng trên sân bay. Mùa xuân
chỉ còn nơi mắt em
ánh phản chiếu khoảng trời nhạt vấn vương
hàng cây phố lầu cao lơ đãng mây.
Lướt qua…
Chiếc mũ nhỏ màu xám của em
đã chìm trong náo nhiệt những thân người những chiếc va ly lớn.
Tôi sẽ tiếp tục cuộc sống này
yên lặng đo sức căng của ngày chưa tới
và những năm tháng không còn
như em. Như nhiều người khác.
Chúng ta lướt qua gần nhau
và gởi lại bên lòng mơ hồ tiếng động.
Những tiếng ấy sẽ lớn dần
trong mỗi chúng ta
để chúng ta lại gặp nhau giữa ngày ra đi
như một mùa xuân phục sinh ứa máu.
(TCSH405/11-2022)