NGUYỄN THÁNH NGÃ
Trên ngọn đồi ý tưởng
Tôi leo lên ngọn đồi
Như leo lên ý tưởng của tôi
Để nhìn thấy hàng cây tư duy
Những tảng đá tư duy
Ngôn ngữ của khói sương trầm mặc
Những bãi cỏ xếp bằng
Những gốc cây thiền định
Đóa hoa nào nghe pháp nở hương thơm...
Mùa xuân đang vọng xuống bước chân người
Mỗi bước chánh niệm
Mỗi bước hoa sen
Được lay động bởi hồi chuông tỉnh thức
Từ trong gốc rễ của bùn đen
Mỗi hạt bụi nhận ra ngọn đồi
Mỗi cây cỏ nhận ra cánh rừng
Sự trôi lăn đang diễn ra không một tiếng động nhỏ
Mỗi đổi thay cũng đang thay đổi không một thứ gì...
Ta leo lên ngọn đồi
Như leo lên giọt lệ
Để nhìn thấy tiếng khóc đớn đau
Những đóa hoa đớn đau
Ngôn ngữ của sinh thành và cái chết
Mùa xuân mỏng như hơi thở
Mà hương thơm vô cùng im lặng
Dòng sông nào giác ngộ tiếng gà khuya...
Một sớm mùa hè
Tu hú bên sông
Bềnh bồng gọi nắng
Giọt sương đầu cành vương lưới nhện chùng tơ
Ngày chậm như em lười trang điểm
Thoa lớp son lên nhan sắc chân trời
Những ô cửa không then cài chống nạnh
Đón tiếng ve rậm rịch tắt tè...
Như lắng nghe từ nỗi nhớ gì
Hàng cau thẳng tắp gục đầu lên mái ngói
Trời xanh thả những đám mây vảy cá
Đơn sơ nhà tranh bốc khói lam viền
Tôi uống tiếng chìa vôi trong cốc trà ban sớm
Mùa hè đã thò tay pha chế nụ hoa lài
Nghe phảng phất thơm nâu
Nghe trôi hoang phiền muộn
Dòng sông nào cũng chở lá khô đi
Em vớt lá khô
Vớt nhầm tiếng chim tu hú
Bàn tay nào thảng thốt gọi bàn tay?
Thì thôi em,
Vớt nhầm tôi ban sớm
Một tiếng ve đã gọi phượng lâu rồi...
(TCSH405/11-2022)