HUỲNH THÚY KIỀU
Mắt mùa đông
Ca dao chở lướt cánh cò
Hoàng hôn nhuộm sóng ùa về em lạnh tím
Cây trái mùa đông
Chùm yêu thương trên đầu trĩu nặng
Nỗi nhớ nghiêng thành dòng soi mắt đỏ mặt sông
Viết cho anh
Em mộc mạc đến tận cùng
Xé lòng câu thơ chào đời trước giông bão
Gò ngực hoang gọi đêm đông ửng hồng tháng chạp
Em biết mình đang trú chốn bình yên
Ngày thảng thốt
Mưa tưới chiều vội vã
Bến ngây ngô giọt nước đậu cánh buồm
Không phải rằm nên trăng chếch vàng sương buổi hẹn
Thời gian cột ta mềm ở phía chưa xa
Gió vô tình tước hết lá mùa đông
Thân trụi trần tiễn heo may vào khuya trở rét
Mảnh vỡ mải miết đi tìm mảnh vỡ
Lật từng khóm bình minh
Cỏ rất biếc rất xanh tràn đôi mắt
Người đàn bà quét lá trong đêm
Người đàn bà quét lá trong đêm
Tiếng thời gian vấp vào khuya chật chội
Hương cuối mùa chậm rãi đong từng thanh âm nhức nhối
Bóng trăng chen qua kẽ lá hắt tiếng thở dài
Người đàn bà đi qua hai cuộc chiến tranh
Nỗi đau ủ sâu vào lòng mấy mươi năm bưng mủ
Người đàn bà đơn côi soi bóng mình qua phiên bản từng chùm lá úa
Mòn cuộc rêu phong xào xạc gió lùa
Trên tay người đàn bà bỗng tươi trẻ chiếc lá non
Mùa đang chảy tràn sinh sôi nẩy lộc
Ban mai xuyên qua ô cửa định vị màu nắng miên man tơ trời vàng óng
Hơi thở mùa đang khấp khởi hồi sinh
Thành phố bây giờ mỗi sáng cứ non tơ
Vòm sương đọng xuống ly café thơm mật cỏ
Người đàn bà ẩn mình trong ký ức vô vàn phía nhớ
Ru thời gian rót tuổi xuống bậc thềm
Người đàn bàn quét lá một mình đối diện với bóng đêm
Phiến ưu tư trũng sâu
Thâm quầng mắt
Bình minh khơi xa lóe lên trong xanh không một gợn mây
Người đàn bà đơn côi vẫn một mình đếm/ đong/ góp/ nhặt
Chân trời bừng
Khát vọng đơm hương
Người đàn bà quét lá một mình tự sự với bóng đêm
Những câu hỏi xoáy vào tiếng gió u u không có lời giải đáp
(TCSH405/11-2022)