MAI TUYẾT
Ngọn nắng buổi giao mùa
Đo thời gian bằng gì
khi bình minh thắp lên hừng đông màu đỏ
hừng đông nhìn tôi. Hừng đông mỉm cười qua ô cửa nhỏ
mùi ban mai xanh theo gió xuống đồng bằng
Biết lấy gì đo khoảng trắng giữa thời gian
tôi tự phỉnh dụ mình bằng dòng sông thiếu nữ
chảy về đâu muôn đời sông vẫn cũ
vẫn phù sa chín đỏ phía đầu nguồn
Biết lấy gì gói chặt những hạt sương
ép vào ngực. Tôi nâng niu sợ nắng lên sương vỡ
sợ cuộc hẹn đêm qua em về đẫm gió
dòng tóc em trên phố đã ngả màu
Trở dạ mùa. Tôi thấy em nằm trên khúc đồng dao
bình minh ngửa mặt em nuốt vào một ngụm
gió đến và đi mang theo gương mặt người nhăn nhúm
một chấm nhỏ xa kia là ngọn nắng buổi giao mùa.
Qua thành phố lạ
Trời bắt đầu vào đông
là khoảnh khắc của những rặng mây xám màu tro
nằm vắt ngang dòng sông đỏ
phía em về những chiếc lá vàng úa thơm mùi hoàng lan
sương mù như tấm lụa
cơn mưa không báo trước lục đục chảy tràn
Ngày em về
ngang qua con phố lạ
trong cơn mưa. Thành phố vẫn còn thức trong màu ánh sáng xanh
một sợi tóc bay về đậu trên đầu quả tim của gió
đêm muộn. Bụi mưa lạc vào đôi mắt ướt. Và rồi em đi tìm anh
Trong giấc chiêm bao
chật chội hương người trong căn phòng nhỏ
hơi thở bị thôi miên trôi tuột vào bóng tối vô ngôn
một bàn chân đi vào ảo ảnh.
Ảo ảnh em. Ảo ảnh anh và ảo ảnh không có linh hồn...
(TCSH406/12-2022)