TỊNH BÌNH
Đứa trẻ đồng làng
Những lọn khói lẫn vào hoàng hôn
Mùi rạ rơm quyện bùn nâu không quên được
Nứt toác chân cha
Chai sần tay mẹ
Nên vóc hình tôi - đứa trẻ đồng làng
Đợt đợt mùa màng tiếp nối
Ngọn lúa cong mình âu lo
Nhọc nhằn cơm áo
Tíu tít gió đồng
Khi những mùa vàng rực chín
Lấp lánh mắt cha
Đêm tôi chong đèn học muộn...
Cánh diều reo vẫy giữa bao la
Chú cá nhỏ một mình qua ghềnh thác
Gió chạy căng đồng ước mơ thành hiện thực
Tạm biệt đồng làng bóng mát lũy tre xanh
Hành trang con - đong ánh mắt mẹ ân cần
Ngày trở lại xốn xang mùa gió
Lá vườn xưa kỷ niệm rơi đầy
Chợt thấy mình như dây bầu dây bí
Mãi lặng thầm bám chặt đất quê...
Ban mai trắng
Khi sắc hoa loa kèn trắng đơm lên ngày tinh khôi
Vạt nắng khu vườn trình diễn buổi mai tinh khiết
Chùm sương lóng lánh
Khẽ hát lên bài ca muôn thuở
Lặp lại bình yên quen thuộc trong cõi riêng
Ly cà phê sớm bên giá sách
Những bản nhạc giai điệu ưa thích
Tự biến mình thành một làn hương sắc trắng
Này hỡi hoa loa kèn
Có hay tôi đang trầm mình trong đó...?
Những bông hoa thức giấc
Và trò chuyện cùng tôi
Trong đôi mắt sương rung rinh
Lời nói vô hình
Vạt nắng thôi trình diễn buổi mai tinh khiết
Ánh sáng rực rỡ chạm vào tôi
Vỡ ra mảnh hương từ một bông hoa im lặng...
(TCSH47SDB/12-2022)