Nguyễn Thánh Ngã - Hoàng Thị Hiền - Nguyễn Ngọc Hạnh - Nguyễn Văn Thanh
NGUYỄN THÁNH NGÃ
Cỏ xuân thì
Lá cỏ giọt sương,
Đội trời xanh nở ngực
mặt đất mềm đỡ gót chân mưa
Chú dế cơm vung cánh
lão ngựa trời mài gươm
ngọn gió sắc heo may gờn gợn
đứa bé nghèo trang vở úa bi bô…
Quả bưởi vo mùi hương tròn trịa
treo trên cành sương giá long lanh
Con sâu kèn thổi một khúc du ca
con nhện nước đạp mặt trời lướt sóng
Gã chăn bò đội nón lá cầm roi
tiếng nghé ọ kêu mềm ngọn cỏ
Chiếc móng non gõ trên đường nhựa
ngồi nhớ bùn chú ếch lom khom
Có ai biết cỏ vừa đầy xuân thắm
Rướn mình lên
cho mặt đất xanh rì
Đóa hoa trắng
ngẩn ngơ mềm lưỡi ướt
con ong nhìn trời xẻ một đường bay…
HOÀNG THỊ HIỀN
Ngọn đồi phía bình minh
Người ta hun tổ ong đất
tàn rơi xuống rừng hồi
xuống hai mươi năm của cha
tàn tro nức nở nhìn trời
gục xuống cơn mưa
lũ quét cuốn phăng nốt mùa thất bát
môi càng ngấm men rượu càng khô
tay càng khua khoảng không càng rát
sáu mươi tuổi
cha lật đất trồng na xen chuối
đàn ong rủ nhau về xây tổ
mái tranh thêm dây bầu dây bí
mồ hôi khơi hào cản lửa quanh đồi
hướng ánh mặt trời
tôi như thân cây trở mình sau trận bão
làm đường cho con kiến nhỏ
cõng trên vai bốn mùa.
Lân đá cổ tích
về hang Hú căng tràn ngực gió*
hong quýt đường chín ruộm Bắc Sơn
bữa trưa gác sang chiều em hái
những mặt trời đã nguội trong thung
lời then quyện sánh dây tính tẩu
kể chuyện rừng nghiến trên cõi sương
ai ngả nón lần theo tiếng sáo
chân đã dừng lại với núi thương
khói bếp mời khách mâm cơm rượu
say tìm phiến đá trải giữa thung
vòng tay với mảnh trăng làm gối
mơ thấy nàng tiên tới ngủ cùng.
------------
* Hang Hú: Một địa danh ở xã Chiến Thắng, huyện Bắc Sơn, tỉnh Lạng Sơn.
Theo tiếng Tày địa phương: Lân đá nghĩa là thung lũng đá.
NGUYỄN NGỌC HẠNH
Chân dung
Người đàn bà sống lặng lẽ trong ngôi nhà hạnh phúc chật chội
của mình
Lặng lẽ cam chịu như là số phận
Từng đêm vầng trăng ngoài ô cửa nhỏ kia
không sẻ chia hết những u hoài trong đôi mắt thiếu phụ
Có điều gì thẳm sâu, ẩn ức, nuối tiếc khôn nguôi
Tâm hồn ngào ngạt hương thơm
bồng bềnh nắng thu, nhỏ nhẹ tiếng dương cầm
Mà đơn lẻ một mình giữa bốn bề hoang vắng, thiếu tri âm.
Lặng lẽ vui rồi lâu ngày lại buồn
Lặng lẽ quên, lâu ngày vẫn nhớ
Lặng lẽ làm hết mọi điều để lấp đầy nỗi trống vắng
mà sao vầng trăng cứ đi ngang qua ô cửa lạnh lùng
Ít ai biết bên ngoài sự tĩnh lặng là nỗi lòng của những ngọn sóng
của những cơn khát xô bờ
Người đàn bà luôn nhớ về những hoài niệm
Cứ ngỡ thời gian sẽ qua, sự bù trừ ở đời sẽ lấp dần những trống vắng
Mà điều ấy lại không giản đơn như vậy.
Cuộc đời này đã bày ra những bi kịch
những so le của số phận đều có ý nghĩa của nó
Có người đàn bà hạnh phúc nào không qua khổ hạnh
Cái đẹp thường không đi cùng với sự suôn sẻ.
Mất mát là để tồn tại, để được là mình
Hạnh phúc đều là những tạm bợ giữa cõi đời này
Lấy cái dịu ngọt mơ hồ mà nâng niu
Lấy cái cảm thấy mà tô thành tranh vẽ
Tôi đã vẽ cả những bất hạnh trở thành niềm vui
mà vẫn không hề hay biết
Có bao nhiêu người đến cuối cuộc đời
Vẫn chưa vẽ ra nổi chân dung hạnh phúc riêng mình.
NGUYỄN VĂN THANH
Nắng xuân
Trời tháng giêng giá buốt bàn tay
Hoa sầu đông cũng vừa đơm nụ
Sợi nắng xuân mong manh như lụa
Mẹ phơi áo ngoài sân
Mẹ chắt chiu từng tia nắng mai
Đem rải đều lên tấm áo
Bàn tay nhăn nheo một thời tần tảo
Lần theo từng múi chỉ đường kim
Hoa sầu đông chợt tím giật mình
Mẹ vẫn xâu sợi nắng xuân trước cửa
Trong sâu thẳm như vẫn thầm nhắc nhủ
Sầu đông đang dệt nắng ngày xuân
(TCSH409/03-2023)