Đình Minh - Ngô Mậu Tình - Đinh Ngọc Diệp - Lưu Xông Pha
ĐÌNH MINH
Người đàn bà
Người đàn bà vác gàu ra đồng
tát nước dưới trăng
nhìn bóng sen, nhớ hương tấm áo
từ lâu theo gió về trời
bàn chân in mặt thời gian chơi vơi
qua những cánh đồng nứt nẻ,
qua những rình rập đạn bom.
Nỗi lo đêm lũ phập phồng…
gàu sòng múc ánh trăng vàng
nhưng chỉ nghe tiếng sôi bọt nước
vai mòn vẹt chất chồng
lòng lở bồi bao khúc vì con
những khối u cào xé đêm mòn…
Người đàn bà mang theo ca dao đi cấy
xao xác buồn trông ngóng chân mây
lạo xạo tiếng chân cua
cùng với truyện cười đựng vào trong giỏ
lấy tục ngữ răn mình
cột khát thèm vào sợi dây tam tòng tứ đức
phút hồn chênh vênh bên mép vực
bắc câu Kiều tình tự với trăng suông.
Rồi rụng vào mùa lá
vẫn mơ hồ quen lạ như gió qua đường
cả cái tên riêng
cũng chìm vào quên lãng.
NGÔ MẬU TÌNH
Âm vọng
Những đám mây chờ gió
bạc tóc rừng thiêng
con suối đếm bước chân về xuôi
tiếng động nhặt khoan tràn về hơi ấm
lá rụng vun trống vắng
Người đi rẫy vin cành cong
nhặt từng tiếng chim trên núi
hơi thở hình vệt khói
vẽ lên nương
đôi mắt thung sâu
Lau trắng đầu người
nhuộm mùa đông cũ
bao nhiêu say đắm
đựng trong mỗi con suối con khe
Vọng âm lắng vào ánh mắt
ngày chuyển bước cô đơn
tiếng bầy vượn úp mở
cổng trời vươn như cánh tay
Đêm và ngày
chỉ có cô đơn là một
khi yêu thương không liền tay.
ĐINH NGỌC DIỆP
Trống Mái
Ngự trên núi, nghe làng ru sóng
Trống Mái* gối lên mây trắng ngủ lưng trời
Mây dưới núi bồng bềnh hay nón trắng
Nón mẹ già gánh cá đem phơi
Mẹ biết chăng chuyện tình xưa ấy
Đá vẫn tương tư hoài vọng kiếp người
Ngỡ giây phút tìm quên vào khoảng biếc
Cánh ôm choàng tha thiết đất chôn rau
Thuyền nằm bến. Biển xa ôm lũng núi
Biển mắc trong thông từng miếng xanh ngời
Biển tràn khắp gầm trời - cơn hồng thủy
Tai họa một thời… thương mãi đá mồ côi
Thuở lụt bể chết mấy đồng, mấy núi
Đứng chôn chân những rùa đá, voi chầu
Làng sót lại đôi vợ chồng
cũng không qua cái đói
Phút cuối cùng hóa đá, vẫn tìm nhau!
Không tiên, thánh lại đi vào huyền thoại
Chạnh niềm xưa, trai gái vẫn mang sầu
Bước hành hương ngẩn ngơ tìm dấu cũ
Hỏi mẹ già tóc cước trắng phau
Đôi lứa được theo tay mẹ chỉ
Mẹ xuống làng, vai trĩu gánh yêu thương
Chân héo gót, bước lần nghe nhịp thở
Thức dậy hồn Trống Mái thuở quê hương…
--------------------
(*) Thắng cảnh thiên nhiên Hòn Trống Mái trên núi Trường Lệ, thành phố Sầm Sơn, tỉnh Thanh Hóa.
LƯU XÔNG PHA
Ngày xưa là chuyện cũ
Ngôi nhà cũ người xưa không về nữa
Ánh đèn chong cánh cửa hé mong chờ
Sợi tóc dài cô đơn ôm ghế dựa
Một làn hương thoang thoảng vướng cơn mơ
Cô bướm mộng biếng lười cài hoa nắng
Để giọt mưa lẻ bạn ghé lên thềm
Chiếc khăn quàng trên dây phơi sũng lạnh
Tủ áo còn ngắm nghía vệt sầu loang
Có tiếng cười lướt qua miền tâm thức
Buồn trăm năm một trận đẫm tâm hồn
Những khát vọng điên rồ cày mặt đất
Cũng vô nghì khi thiếu dấu môi hôn
Từng con chữ mơ màng không chợp mắt
Từng câu thơ khắc khoải muốn tan hàng
Chiếc giày cũ ngáp dài nghiêng bóng lệch
Cứ so hoài đôi vớ tận xa xăm
Ngôi nhà xưa người xưa thành cổ tích
Phòng rỗng rang không chứa được xuân thì
Chén cơm ngóng lời thương từ đôi đũa
Lệ tần ngần không nỡ ướt vành mi…
(TCSH411/05-2023)