ĐỨC SƠN
Nhớ chái bếp
Trạm thương binh về đây
Cánh rừng rậm che phủ
Tiếng bom gầm xa bên kia trọng điểm
Lọt qua đêm pháo sáng
Lọt ác liệt, về nơi con né gọn tán rừng
Có mái tranh choãi chái bếp của mẹ
Đêm, những đoàn xe lao về phía trước…
Chái bếp thâm u
Lặng yên chảy trong veo dài con suối uốn qua
Dãi dầu mưa nắng, che mắt lá rừng
Mảnh vườn đơn sơ hơi ấm tình mẹ
Kháng chiến trường kỳ
Lau sậy phơi trắng dốc triền
Bất chấp muỗi, vắt, dội mưa nguồn, sốt rét
Có mẹ luồn tán rừng bao la
Vòng tay để đón các con về
Ấm nóng đun nấu
Cùng đồng đội đỡ đần thương binh
Ngày đêm, mẹ giữ than củi
Sức bền tươi ngọn lửa dựng nên
Quả cảm dưới bàn tay rắn rỏi
Dốc sức bừng cháy
Người mẹ ròng rã chẳng quản
dẫu còn thiếu bữa sắn, khoai
Tình mẹ khôn nguôi
Ăm ắp là đây niềm hy vọng
Trái tim mẹ vẫy đập vượt con đường gian nan
Ao ước ngày hòa bình
Khuya sớm mẹ mong
Chân cứng, đá mềm
Trường Sơn - đất nước sừng sững
Lời thề xẻ dọc…
Da diết miền A Lưới
Ngọn lửa chái bếp mẹ dành cho con.
Bọt nước về nơi cảng cá
Bọt nước hình vợi nổi, khuya chợ đông bến bươn
Neo mắt, mắc tình bến cá
Sóng đê mê mạn nước
Chung chao đưa xô về bọt biển
Cảng thuyền chen ngợp nào mong ngóng
Như mắc nợ bọt vô tư, cho không đòi lại
Bọt nước in hình áo bà ba nách rổ
Cánh tay sung vạm
Đắm đuối nhổ neo chào!
Tiếng sóng gió có vun bọt trắng
Cảng cá vén khuya qua cửa biển
Sóng dong và sóng buộc chuỗi nhớ hứa điều gì…
Chờm ngực thuyền con mắt đàn bà
Ruỗi đuôi con nước
Dòng hải lưu tự tình khúc mong đi biển
Điều chưa biết hết thấu trước khơi xa
Chưa đoán hình bọt nước vuông tròn cứ trôi!
Cảng ló khuya
Cột khuya, bình minh lo ló
Như thể máy đẩy giòn, rẽ ngôi sóng nôn nao
Buộc vương xanh hàng dương liễu
Nhớ lắm, bọt nước về nơi cảng cá.
(TCSH422/04-2024)